Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328335

Bình chọn: 9.5.00/10/833 lượt.

hình của cô, không nghe thấy giọng nói.

Cố Chi đến gần chút, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi cô.

Nhưng cô vừa mới há mồm, xe lại bắt đầu chạy.

Bên ngoài là tiếng người đợi xe ồn ào huyên náo, bên trong xe là không khí yên tĩnh trầm mặc.

Thư Tình mở to miệng, nhìn anh bước nhanh theo xe buýt, hiển nhiên là muốn hiểu có gì không đúng, nhưng cô cứ run sợ như vậy một lúc lâu, rồi khép miệng lại, chỉ phất tay với anh một cái.

Quên đi, dù sao đi nữa anh cũng không nghe thấy.

Trong xe có nhiều người như vậy, cũng không phải là cơ hội tốt để tỏ tình.

Nhìn thấy động tác của cô, bóng dáng anh dừng lại, cũng phất phất tay với cô, sau đó rốt cuộc theo xe buýt xa dần và biến mất ở cửa sổ.

Cô đứng dậy quay đầu lại nhìn, từ cửa sổ thủy tinh phía sau xe nhìn thấy người anh biến thành một chấm nhỏ, trái tim buồn bã.

“Cô bé làm gì vậy? Còn không nhanh chóng thắt dây an toàn vào?”. Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái, gấp gáp kéo cao giọng nhắc nhở cô.

Thư Tình từ từ ngồi xuống, sau khi nịt chặt dây an toàn, nhắm mắt ngồi tựa vào ghế.

Dường như trong lòng có một cái đã lưu lại đó, không thể cùng cô căng chân chạy về nhà.

Sau khi xuống xe, từ trạm xe đi bộ về nhà, ngoài ý muốn cô nhận được điện thoại của Cố Chi.

Ở bên đầu dây của Cố Chi rất huyên náo, giống như ở trong trạm xe lửa, bởi vì cô nghe được tiếng của đường sắt ngầm.

“Đã đến?”. Anh hỏi cô.

“Vâng, đến, em đang trên đường về nhà”.

“Vậy thì tốt”. Giọng nói của anh không vững lắm, có lẽ đang đi bộ, “Vừa rồi ở trên xe em định nói gì với tôi?”.

Nhịp tim của Thư Tình hơi chậm lại, sau đó đập cuồng loạn.

“Thư Tình?”. Người ở đầu dây bên kia dường như không có thời gian, bất thường thúc giục một tiếng.

Cô đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc mở miệng nói: “Em muốn nói, thật ra thì em ——”.

“Xin lỗi ngài, xin ngài hãy tắt điện thoại, chuẩn bị qua kiểm tra an toàn”. Đúng vào lúc này, một giọng nữ động lòng người cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.

Cố Chi thấp giọng nói một câu: “Tôi cúp máy trước, sau đó sẽ gọi điện cho em”.

Anh tắt điện thoại, sau đó bỏ vào trong giỏ xách của tiếp viên hàng không, bắt đầu an kiểm.

Còn ở đầu kia Thư Tình cầm điện thoại di động run lên một lúc lâu, rốt cuộc cười khổ buông thõng tay.

Thì ra anh đang ở sân bay….

Thật là đúng dịp, vất vả lắm cô mới có dũng khí, vậy mà hai lần đều không thể nói ra câu nói kia.

Em thích thầy, chỉ bốn chữ đơn giản như vậy, cho cô cơ hội thì sẽ chết sao?

Trời mới biết, bỏ lỡ lần này, cô còn có thể có dũng khí đó, có sự kích động đó không.

Sau khi về nhà, không tránh được mẹ cô quở trách một phen, ngày đó cãi vã cô cúp điện thoại, vì vậy khiến cho mẹ đau lòng.

Thư Tình nhớ lại Cố Chi, nhớ cái buổi tối anh kể lại chuyện cho cô nghe, bừa xúc cơm trong bát, vừa cúi thấp đầu nói: “Mẹ, con sai rồi, sau này con sẽ không dữ dội như vậy với mẹ nữa”.

Mẹ cô sửng sốt, miệng há rộng một lúc lâu vẫn không hề lên tiếng.

Con gái bà sinh bà biết rõ ràng nhất, hiếu thắng, quật cường, mạnh miệng, sĩ diện…. Ăn nói khép nép thừa nhận mình sai, đúng là khó gặp.

“Nhưng con vẫn phải nói, thật ra con cũng muốn đạt được học bổng, không có được cũng không vui, hơn nữa mẹ cũng trách con, cho nên tâm tình con không tốt. Con đồng ý với mẹ, học kỳ sau nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, sẽ tham gia thi đấu nhiều hơn, lấy thêm nheieuf bằng về nhà, có được không?”.

Mẹ cô dừng lại một lúc lâu, mới gắp một khối thịt kho vào bát cô, “Mấy ngày nay ở bệnh viện nhất định ăn uống không tốt, ăn nhiều một chút, bổ sung trở lại”.

Thư Tình dở khóc dở cười ăn miếng thịt trong bát, nhìn cả bàn toàn món ăn cô yêu thích, trong lòng hoàn toàn sụp đổ rồi.

Sau khi ăn xong, hai mẹ con không nói một chữ tới chuyện đã từng gây gổ, vô cùng hài hòa con rửa bát mẹ lau bàn, sau đó lại vui vẻ nắm tay nhau đến công viên tản bộ.

Thậm chí lúc ở trong công viên, mẹ còn mua những chiếc kẹo đầy màu sắc cho cô, cười híp mắt nói: “Mẹ nhớ hồi nhỏ con rất yêu thích cái này”.

Thư Tình cười toe toét.

Buổi tối, hai mẹ con chen nhau ngủ trên giường mẹ, Thư Tình kể rất nhiều chuyện lý thú trong học kỳ này, bao gồm cả nam thần thầy giáo tiếng Pháp, cùng với những chuyện hài hước trong khoa tiếng Anh do âm thịnh dương suy.

Mẹ cô từ từ nhắm mắt ngủ, mà chẳng biết từ lúc nào trong mắt Thư Tình hiện ra mẹ đã già, đôi mắt từ từ đỏ lên.

“Em còn nhỏ, đường còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em có thể trải qua phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.

Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt Cố Chi nói như vậy, ôn nhu lại thành khẩn, rồi như có một chút tiếc nuối, giống như là qua cô anh thấy được bóng dáng của mình sáu năm trước.

Anh chỉ không hi vọng cô dẫm vào vết xe đổ của anh, hi vọng cô nắm chặt mỗi một chút thời gian ở cùng với mẹ.

Vì vậy, cô cũng rất cô gắng căng chân chạy như điên về phía anh, cho dù không thể vượt được bước tiến của anh, nhưng cô vẫn có thể ảo tưởng gần anh thêm một bước, gần anh thêm một bước nữa.

Trong đêm đen, cô nhìn khăn quàng cổ màu lam trên móc áo, an tâm nhắm nghiền hai mắt.

*

Lại khôi phục cuộc sống đi làm thêm ở quá


Disneyland 1972 Love the old s