Polly po-cket
Ngự hoàng

Ngự hoàng

Tác giả: Minh Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323505

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

ách quá hay không, Bát hoàng tử bị bệnh, ở trên giường nằm suốt ba ngày.

Chuyện này làm kinh động tới mẹ đẻ của Bát hoàng tử Ngu quý phi, phi tử được đương kim hoàng thượng thương yêu nhất.

Bởi vì đương triều hoàng hậu, cũng chính là mẹ đẻ thái tử Hoàng Phủ Cận ba năm trước đã qua đời, từ đó tới nay Hoàng Thượng chưa lập lại hậu, nàng tự nhiên thành người đứng đầu hậu cung.

Hoàng Phủ Cận lúc năm tuổi liền được phong thành thái tử Doanh quốc, đi theo hoàng thượng xử lý quốc sự, hiện tại hoàng thượng không ở đây, con trai bảo bối của nàng bị người trêu cợt, nàng đương nhiên đi tìm thái tử, thay con lấy lại công bằng.

Hoàng Phủ Cận nhìn Ngu quý phi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lại quá trình con mình chịu ủy khuất, đương nhiên cuối cùng, yêu cầu hắn xử lý việc này theo lẽ công bằng.

Bát hoàng tử ngồi cạnh mẫu thân, dùng một đôi mắt oán hận trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện – Dạ Sở Tụ. Sau khi sự việc xảy ra, hắn mới biết được chính mình bị nàng đùa giỡn.

Hắn từ nhỏ nhận hết ngàn vạn sủng ái, lại bị nha đầu kia trêu cợt thiếu chút nữa bỏ mạng nhỏ, còn tại trước mặt thư đồng công tử của hắn làm hắn xấu mặt, hắn có thể nào không giận!

Dạ Sở Tụ tỏ ra một bộ dáng không sợ trời, không sợ đất, nghe Ngu quý phi quở trách mình không đúng tí nào, cái gì không tuân thủ kỷ cương, không học quy cũ trong cung, hãm hại hoàng tử, cả gan làm loạn, giống như hận không thể sinh ra một đôi lợi trảo (móng tay sắc bén), đem nàng tươi sống bóp chết.

Chỉ có Hoàng Phủ Cận từ đầu tới đuôi đều bảo trì tư thế lắng nghe, ngàn vạn uy nghi ngồi ở vị trí cao, một đôi con ngươi đen thâm thúy, lóe ra ánh sáng nàng xem không hiểu.

“Điện hạ, nay hoàng nhi chịu ủy khuất, thân là hoàng huynh của nó, người cần phải làm chủ cho đệ đệ của người a.”

Chỉ thấy Hoàng Phủ Cận tao nhã chơi đùa miếng ngọc bội tùy thân, đôi mắt mang theo vài phần ý cười thản nhiên. “Mẫu phi yên tâm, bản thái tử tự nhiên xử lý theo lẽ công bằng.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Dạ Sở Tụ vẻ mặt thong dong đứng trước điện. “Ngươi có cái gì muốn nói?” Nha đầu kia định lực thật tốt, từ đầu tới đuôi, chẳng những mặt không đổi sắc, lại còn ứng đối hợp lý.

“Nói thì quý phi nương nương đã nói hết, ta còn có cái gì để nói đây? Trêu cợt Bát hoàng tử, lại hại hắn bệnh nặng một hồi thật là ta không đúng. Chính là, ta không cho rằng hành vi của Bát hoàng tử có thể tha thứ, hắn thân là hoàng tử Doanh quốc, thân phận mặc dù tôn quý, nhưng là không thể xem tánh mạng người khác như chuyện vặt, nếu ngày đó trễ một bước, thái giám kia chỉ sợ đã đi đời nhà ma.”

“Ngươi nói cái gì vậy?” Ngu quý phi tức giận đến phát run. “Minh nhi chính là thiên kim chi tử, thái giám kia là cái gì, ngươi há có thể đánh đồng hoàng nhi của ta với loại tiện dân đó?”

“Nga? Chẳng lẽ hoàng tử phạm pháp, liền không tính phạm pháp sao? Hắn chính là lấy mạng của người ta.” Dạ Sở Tụ không sợ cường quyền, thẳng thắn nói ra.

“Ngươi nói hưu nói vượn! Ta nào có lấy mạng ai? Ta chỉ bất quá bắt nô tài kia giúp ta đi kiếm ngọc như ý.” Hoàng Phủ Minh tức giận rống to. “Mẫu phi người cần phải thay con làm chủ a, lần này con thiếu chút nữa bị đông chết, đều là nàng ban tặng, đem nàng tống vào nhà lao, đánh nàng bản tử, phạt roi nàng, hủy dung nàng…”

Hắn từ nhỏ đã bị làm hư, mới chịu chút ủy khuất, tự nhiên không chịu bỏ qua. Hắn dùng sức khóc, dùng sức nháo, dù sao có mẫu thân làm chỗ dựa của hắn, nhất định phải làm cho nàng bị trừng phạt nghiêm khắc.

“Ba!” một tiếng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận hồi lâu chưa hé răng tuấn dung trầm xuống, một tay dùng sức đánh lên bàn. “Có hiểu quy củ hay không, nơi này là chỗ cho ngươi khóc lóc om sòm sao!”

Hoàng Phủ Minh sợ tới mức rụt cổ, hắn từ nhỏ mặc dù có mẫu thân sủng, phụ hoàng yêu, duy nhất chỉ sợ thái tử, gặp đối phương mặt âm trầm, giờ phút này hắn không dám nháo nữa, chỉ dám nhỏ giọng khóc, hai mắt vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức trừng Dạ Sở Tụ.

Ngu quý phi thấy thế, thực không vui, liếc Hoàng Phủ Cận một cái. “Điện hạ, Minh nhi cho dù không đúng, ngài cần gì trước mặt một ngoại nhân răn dạy nó như thế?”

Hắn trầm ổn cười. “Mẫu phi, Minh nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người như thế nào cũng hồ đồ theo? Nay hoàng gia chúng ta thật có nhược điểm trong tay của người ngoài – ngược đãi thái giám, xem mạng người như chuyện vặt – việc này nếu truyền ra cung, sẽ làm nhục danh dự hoàng gia.”

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Nghe nô tài nói về những hành vi thường ngày của Minh nhi, hắn ỷ vào chính mình là hoàng tử, sau lưng không biết phạm bao nhiêu chuyện xấu, hắn nếu hiếu thuận, liền không nên ở trong lúc phụ hoàng dưỡng bệnh làm xằng làm bậy, rối loạn kỷ cương.”

Nói đến đây, lập tức sắc mặt Ngu quý phi trắng nhợt, ánh mắt sắc bén lên.

Hắn cũng không sợ, ngược lại bình tĩnh cầm lấy chén trà trên bàn. “Lễ nghĩa ở Doanh quốc phần đông lấy hiếu đi trước, Minh nhi không chừng mực như thế, phụ sự yêu thương của phụ hoàng, niệm ở hắn là hoàng đệ, bản thái tử cũng không phạt nặng, phạt hắn quỳ ở bên ngoài ba canh giờ đi.”

“Thái tử …”

“Hoàng huynh -”

Mẫu tử hai người bất