
thượng, chỉ yêu một mình nàng, là nàng rất ngu ngốc.
Đang trầm tư, bên tai truyền đến một đạo tiếng nói kiều mị. “A, đây không phải là Bảo quý phi được hoàng thượng ân sủng sao? Sớm như vậy đến ngự hoa viên vẽ tranh, thật sự là có nhã hứng tốt a.”
Dạ Sở Tụ theo tiếng nhìn lại, là Điệp quý phi xinh xắn lanh lợi – Ngu Tiểu Điệp.
Từ nhỏ sinh trưởng ở gia đình phú quý, giơ tay nhấc chân đều có một loại tôn quý. Nàng mặc quần áo hồng nhạt, cẩm bào satanh, mặt trên thêu hoa án tinh xảo, phía trên đính đầy tơ tằm, phượng trâm châu ngọc làm đẹp, rất xa hoa tôn quý.
Trái lại chính mình, tuy cũng là hậu cung phi tử, cũng không yêu thích châu sai bảo ngọc nặng chết người này, ngay cả xiêm y chỉ cần mặc thoải mái là tốt rồi.
Trước mắt hậu cung không có hoàng hậu, địa vị có vẻ cao, chỉ có bốn vị quý phi.
Giờ phút này trên mặt Điệp quý phi rõ ràng có ý khiêu khích, lại làm cho Dạ Sở Tụ nhìn phản cảm.
Nàng biết chính mình được hoàng thượng sủng ái, sẽ có không ít người chán ghét, cho nên ngày thường rất ít cùng chúng tần phi gặp mặt.
Hậu cung đấu tranh, là chuyện nàng rất khinh thường, nếu không có hứng thú tham dự, cần gì phải làm bộ làm tịch cùng các nàng lá mặt lá trái (lật lọng, hai mặt).
Cho nên, đối mặt Ngu Tiểu Điệp khiêu khích, nàng cũng chỉ là lễ phép vuốt cằm cười mà thôi
Ngu Tiểu Điệp thấy đối phương trước mặt và rất nhiều cung nữ thái giám phía sau đối mặt nàng xa cách, ngực cứng lại, sắc mặt lạnh xuống vài phần. “Bảo quý phi thật cao quí, cũng khó trách, cô là người tâm phúc bên người hoàng thượng, được hoàng thượng sủng nhiều năm như vậy, dưỡng thành một ít kiêu ngạo tự phụ, cũng là có thể hiểu, bất quá…”
Nàng giơ lên một nụ cười lạnh. “Không biết Bảo quý phi có biết cái gì kêu phong thuỷ thay phiên chuyển hay không? Bởi vì hoàng thượng tối qua đã qua đêm ở trong cung của ta, vốn là chuyện riêng ta cũng không nên nói ra, nhưng ngày hôm qua hoàng thượng đến tẩm cung của ta sắc mặt không tốt, như là bị ai chọc giận, sau ta mới biết được, là Bảo quý phi đắc tội hoàng thượng.”
Đêm qua, hoàng thượng đi tẩm cung Điệp quý phi?
Dạ Sở Tụ lập tức đầu trống rỗng, ngực gắt gao thu lại.
Đau quá! Tranh giấy trước mắt nháy mắt trở nên mơ hồ, bút vẽ nắm trong tay, không khỏi tăng thêm lực đạo.
Một loại cảm giác bị phản bội, vũ nhục chiếm cứ trong lòng, liền ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng hơn.
Ngu Tiểu Điệp diễn chiêm cười lạnh. “Ỷ vào hoàng thượng ân sủng, liền cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên, ngay cả hoàng thượng đều dám trêu, có câu gọi là gì? Thị sủng mà kiêu?”
Một phen nói, ý tứ chế ngạo rất đậm, bỏ qua không đem Dạ Sở Tụ đặt ở trong mắt.
Bị châm chọc khiêu khích, Dạ Sở Tụ nhanh cầm lấy bút vẽ, không biết là tâm không, hay là tình không, bước chân có chút không xong.
Tuy rằng sớm đoán được có một ngày Hoàng Phủ Cận sẽ cùng với nữ nhân của hắn giao hoan, nhưng khi chuyện đó thật sự phát sinh, nàng phát hiện chính mình thế nhưng đau lòng đến loại tình trạng này, đau đến không thể hô hấp.
Thải Lâm bên cạnh nhìn ra chủ tử rõ ràng thay đổi sắc mặt, lại cắn răng chịu đựng, bộ dáng kia, làm cho nàng khổ sở vạn phần.
Mắt thấy Điệp quý phi còn muốn tiếp tục khiêu khích, nàng nhịn không được tiến lên. “Điệp nương nương, chủ tử của ta trong lúc vẽ tranh không thích bị người quấy rầy, thỉnh nương nương thứ lỗi.”
“Ngươi là cái gì vậy? Một nô tài cũng dám chỉ trích bản cung?” Ngu Tiểu Điệp không nghĩ tới Bảo quý phi ngày thường kiêu ngạo, ngay cả nô tài bên người nàng cũng cả gan như vậy. “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
“Cô…” Thải Lâm tức giận không thôi, nhưng ngại thân phận đối phương, không dám lỗ mãng.
“Thải Lâm, làm gì tức giận, nàng là Điệp quý phi, trong hàng ngũ các quý phi đứng đầu của hoàng thượng, ở trong cung địa vị không kém chúng ta.”
Nuốt xuống khổ sở ở đáy lòng, Dạ Sở Tụ cười lạnh một cái, cầm bút, bắt buộc chính mình bảo trì bình tĩnh, ở trên giấy vẽ thản nhiên ngắm, cố ý coi thường sự tồn tại của Ngu Tiểu Điệp.
“Bất quá lại nói tiếp, Điệp quý phi tiến cung lâu như vậy, đêm qua ngẫu nhiên được hoàng thượng lâm hạnh, đã phải nhanh thông báo chung quanh, thật là thú vị.”
Nàng nói được vân đạm phong khinh, ý tứ trào phúng mười phần, nhưng chỉ có nàng biết, đáy lòng đau, đã khiến lòng nàng rối rắm, muốn ngất đi.
Một phen nói, làm Ngu Tiểu Điệp còn đang đắc ý, gương mặt lại một trận đỏ, một trận trắng, lại nghe đến nô tài phía sau mình không sợ chết cười một tiếng, tức giận đến nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Dạ Sở Tụ ăn tươi nuốt sống.
“Hừ, đừng tưởng rằng cô hiện tại được hoàng thượng sủng thì đắc ý, ta muốn nhìn xem, cô còn có thể được sủng ái bao lâu!” Nói xong lời ngoan độc, nàng mang theo toàn bộ nô bộc rời đi.
Xác định người tới đi xa, nàng liền ngồi xuống, cánh tay cầm bút vẽ tranh run lên, trên giấy vẽ xuất hiện một đạo dấu vết đột ngột.
“Nương nương…” Thải Lâm ở cạnh lo lắng gọi nhẹ. “Người đừng nghe Điệp nương nương hồ ngôn loạn ngữ, cho dù hoàng thượng thực sủng hạnh nàng, nô tỳ vẫn tin tưởng, trong hậu cung hoàng thượng yêu nhất, vẫn là nương nương