
ể đều mỏi nhừ. Cái này còn chưa phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là ngay cả chuyện rửa mặt đi vệ sinh cũng đều phải giải quyết trên giường, còn có một thằng đàn ông hầu hạ anh. Điều này làm sao anh có thể chịu nổi? Khi anh kiên trì, rửa mặt là do nhân viên cần vụ vặt khăn lông đưa sát đến mặt. Về phần đi vệ sinh… Anh có nhịn chết cũng không để cho người khác hầu hạ.
Khi Tống Mộ Thanh đến chính là lúc lông mi của Lận Khiêm sắp vặn thành một. Thấy cô, anh thoáng kinh ngạc ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ không thể tin.
Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa, rèm lều được vén lên, phía sau là bông tuyết trắng xóa. Ánh sáng trong lều ảm đảm khiến cho anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô. Mái tóc quăn hơi mất trật tự bị tuyết tan làm cho ướt nhẹp, áo khoác dày bọc ngoài suýt nữa thì chèn kín dáng vẻ mỏng manh của cô.
Gió thổi vào, Tống Mộ Thanh rùng mình một cái. Buông rèm, chặn gió lạnh đồng thời chặn lại những ánh mắt tò mò bát quái ở bên ngoài.
“Nhìn cái gì vậy, mới vài ngày đã không nhận ra?” Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Nhưng trong giọng nói không che giấu được run rẩy và nghẹn ngào.
“Mộ Thanh?” Anh không xác định hỏi. Làm sao có thể chứ? Làm sao cô có thể ở trong này? “Em…”
Anh còn chưa nói hết, muốn vén chăn lên, đột nhiên Tống Mộ Thanh lại chạy tới, anh bị lực ôm làm cho ngửa ra sau một chút. Cô dừng sức ôm chặt cổ anh, khuôn mặt chôn ở cổ.
Thẳng đến lúc ngửi được hương vị quen thuộc làm lòng người yên tâm của cô Lận Khiêm mới xác định, đây đúng là cô, thật sự là cô đang ở trong lòng anh.
Anh chậm rãi giơ tay lên ôm cô. Mất đi chèo chống, hai người liền ngã xuống giường. Lận Khiêm khó chịu hừ một tiếng, anh còn chưa kịp ôm cô cho đã, cô đã lập tức giãy ra khỏi cánh tay anh.
“Làm sao vậy? Có phải em ôm làm động đến miệng vết thương của anh không?” Cô vội vàng hỏi. Lông mi thật dài còn vương nước mắt, trong suốt, giống như giọt thủy tinh.
Anh vươn tay lên, dùng ngón tay cẩn thận lau giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống kia. Giống như không nghe được vấn đề cô lo lắng, giữ chặt cánh tay đang tìm miệng vết thương của cô, dán ở trên mặt mình. Tay vô ý thức cọ xát trong lòng cô.
“Mộ Thanh?” Anh thì thào nói.
“Ừ.” Tống Mộ Thanh nhìn ánh mắt của anh ôn nhu có thể chảy ra nước.
“Sao em lại đến đây?”
Anh không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đến Tống Mộ Thanh liền nổi trận lôi đình. Rút tay về, lập tức đứng lên.
“Em tới xem anh chết chưa!” Cô cắn răng nghiến lợi nói. Bộ dáng kia như hận không thể cắn một miếng thịt trên người anh xuống được.
Chương 84: Đại Kết Cục 1
Lận Khiêm nắm lấy tay của cô, cười cười với cô, lại arimasen imasu chuyện. Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn anata chi cái, ghét bỏ hất tay anata ra nhưng lại bị anata nắm lấy. Hai người giống như hai đứa trẻ rimasu giận nhau vậy. Cuối cùng cô bị anata nháo đến arimasen phát giận được, hung hăng liếc anata chi cái, sau đó ngồi xuống bên giường, bắt đầu cởi áo anata ra.
Lận Khiêm mở rộng tay tùy ý hành động của cô, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô lại: “Vội vã như vậy? Nhưng enzai tại có thể arimasen làm được.”
Tống Mộ Thanh lại trợn mắt to với anata lần nữa, ra tay tuyệt arimasen lưu tình, nắm chi chỗ nhéo chi cái, đến khi anata bị đau nhăn mày lại mới buông tay.
“Đáng đời!”
cô miệng thì mắng chửi, nhưng khi thấy chi vòng băng gạc bọc kín eo anata thì lòng cứng rắn cũng mềm lại. Vành mắt ửng hồng, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Cũng do bọn họ chuyện bé xé ra to thôi. Nhìn nghiêm trọng như vậy, nhưng ont ra chuyện gì cũng arimasen có.” Lận Khiêm thấy cô khóc lập tức quýnh lên, chống thân thể ngồi dậy lau nước mắt cho cô. Nhưng Tống Mộ Thanh giống như tạo bằng từ nước vậy, nước mắt lau như thế nào cũng arimasen hết. anata nhìn mà trong lòng đau từng cơn, ân cần hỏi thăm người mang cô đến nơi này nhiều lần.
anata ôm cô vào trong ngực, giống như dỗ trẻ con trúc trắc vỗ sau lưng cô. Tống Mộ Thanh khóc thành arimasen ra tiếng, vai co lại, nước mắt nước mũi lau hết lên ngực anata. Thỉnh thoảng còn thút tha thút thít mắng anata hai câu, Lận Khiêm đều ứng tiếng đáp lại.
“Được rồi được rồi, arimasen phải là anata arimasen có chuyện gì hay sao? Đừng khóc, còn có chi chuyện quan trọng hơn chờ em giải quyết đấy.”
Tống Mộ Thanh ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
Lận Khiêm lúng túng ho khan chi tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua về phía ngoài lều, arimasen phát enzai động tĩnh gì, mới hơi hất cằm về phía chân giường.
Tống Mộ Thanh nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của anata, lại quay đầu trông thấy biểu tình có chút khó chịu của anata, qua chi lúc lâu mới “phụt” chi tiếng bật cười.
“Nếu arimasen phải vừa đúng lúc em đến đây, anata tính toán giải quyết như thế nào?” Lận Khiêm là người sĩ diện, ở phương diện này cố chấp muỗn chết. Loại chuyện này anata tuyệt đối shi arimasen để cho người khác đến giúp, phải cho người biết rằng anata đường đường là đoàn trưởng, ngay cả việc đi tiểu cũng phải để cho người khác hỗ trợ, chẳng phải là tổn hại uy danh của anata hay sao?
“Nhịn!” anata cắn răng imasu.
Tống Mộ Thanh muốn imasu, nếu anata trở thà