The Soda Pop
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325292

Bình chọn: 10.00/10/529 lượt.

vì sao cô lại làm như vậy?

“Thuyền hỏng còn có ba cân đinh. Coi như mình không có năng lực làm cho công ty khởi tử hồi sinh, qua một thời gian ngắn nữa qua tay người khác, nhưng số tiền kia cũng đủ để mẹ mình dưỡng lão rồi.” Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nắm thật chặt quần áo trên người, ánh mắt lại nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ.

Tam Tử tự xưng là người có kỹ thuật lái xe rất cao, cho dù binh sĩ chuyên lái xethẳng tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng cũng không nhất định có thể thắng cậu ta. Nhưng gặp cảnh xe bị gián đoạn trên cao nguyên cách 4500 m so với mặt biển như thế này, cậu cũng vô kế khả thi.

Điện thoại không có tín hiệu, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hai người ở trong băng tuyết ngập trời tốn mất mấy giờ. Nghe được tiếng động cơ giống như nghe được tiếng trời vậy. Vừa vặn gặp được mấy xe quân vận chuyển vật tư đi Tây Tạng. Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy một thân màu ô-liu giống như gặp người thân, vô cùng kích động, không đợi xe ổn định đã không chờ được mở cửa sổ xe.

Vừa nghe nói xe của bọn họ đang trên đường bị gián đoạn, muốn đi Tây Tạng tìm người, hơn nữa cũng là quân nhân, kiểm tra nhìn giấy chứng nhận một phen mới để bọn họ lên xe đi cùng.

Tống Mộ Thanh vừa lên xe lập tức bắt đầu nói nhảm, vô tình mà cố ý hỏi bọn họ đến chỗ nào của Tây Tạng, có biết đội người vận chuyển vật tư lần trước trên đường đã xảy ra chuyện gì không.

Tam Tử vừa nghe thầm kêu không tốt, hóa ra cô gióng trống khua chiêng muốn tìm người, cũng chưa biết họ Lân kia đang ở chỗ nào đâu.

Chương 83

Tống Mộ Thanh uyển chuyển nhắc tới Lận Khiêm, lái xe vốn dĩ đang nghỉ ngơi đằng sau đột nhiên như xác chết vùng dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh nguy hiểm. Tống Mộ Thanh và Tam Tử đều bị anh ta làm cho hoảng sợ, nghĩ anh ta lớn lên như thế nào vậy, lại nghe anh ta bắt đầu hưng trí bừng bừng kể chuyện.

“Nói thật với cô chuyện này. Tôi đã chạy không dưới trăm lần trên con đường này, cũng chưa từng gặp được thời tiết khắc nghiệt như lần này. Nhưng lại nói đến vị Lận đoàn trưởng kia cũng thật là gan dạ sáng suốt, xe treo ở giữa bờ vực như vậy mà còn nhảy lên trên mui xe lấy đồ xuống.”

Người đang lái xe vốn dĩ chăm chú nhìn về phía trước cũng nhịn không được chen vào một câu: “Nửa cái xe treo ở trên đường lớn một bánh xe đang treo ở ụ đá ven đường, thật sự là nguy hiểm. Chậc chậc, tôi nhớ ngày đó gió lớn đứng trên đất bằng cũng không vững, nếu là tôi, đừng nói là bò lên trên mui xe, tranh thủ thời gian tìm một chỗ tránh gió mới là chuyện chính.”

Người phía sau đập vào ót của anh ta: “Với anh á, đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi.” Lúc này mới nhớ ra trên xe còn có người khác, anh ta xoa xoa đầu cười cười nói xin lỗi với Tống Mộ Thanh. Quay đầu lại lại bày ra vẻ khinh thường: “Tôi muốn nói là, kỹ thuật lái của tên tài xế kia không tốt. Nếu đổi là tôi, nhất định sẽ không có chuyện.”

Tống Mộ Thanh ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, trái tim liều mạng nhảy bình bịch không ngừng. Nhìn bông tuyết trên kính chắn gió, cô như trông thấy cảnh Lận Khiêm bò lên trên mui xe, mà xe kia lúc nào cũng có thể bay đi, trái tim cũng sắp nhảy lên tới cổ họng.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tam Tử thấy tình trạng của cô không đúng, mắt nhìn đăm đăm, môi không ngừng run rẩy, hung hăng nhéo một cái trên tay cô, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.

Cách một tầng quần áo dày cộp mà chỗ tay bị cậu ta nhéo của Tống Mộ Thanh lại vô cùng đau nhức. Nếu không phải hiện tại trong lòng đều là lo lắng cho Lận Khiêm, khẳng định cô sẽ cảm thấy Tam Tử đây chính là vì yêu sinh hận, nhân cơ hội trả đũa.

“Cậu cũng đừng là mình sợ. Chưa tìm được người thì đừng có ngã xuống trước, đến lúc đó họ Lận kia không lột sống mình chắc? Đừng nghe bọn họ nói mà như tận mắt nhìn thấy, đây đều là tin vỉa hè. Không phải có tin nói anh ta đã không có chuyện gì rồi hay sao?” Tam Tử dán bên tai cô, khẽ nói.

Cô sững sờ khẽ gật đầu. Cảm thấy đầu óc choáng váng, mở một khe nhỏ trên cửa sổ ra. gió rét thấu xương lọt vào, còn kèm theo bông tuyết bay vào trên mặt, trên tóc cô. Lạnh buốt, lập tức hòa tan. Trong nháy mắt nhiệt độ trong xe giảm đi.

“Nhanh đóng cửa lại.” Người ở đằng sau thoáng vươn người đóng cửa xe lại: “Cô gái, cao hơn bốn nghìn thước so với mặt nước biển rồi, cửa sổ không phải cô muốn mà mở, muốn lái mà lái được đâu.”

“À, hai người đi Tây Tạng tìm ai?” Nói xong ánh mắt quét qua trên người Tống Mộ Thanh mấy lần: “Vừa rồi cô nói đến Lận đoàn trưởng, chẳng lẽ… Đi tìm anh ấy?”

Tống Mộ Thanh khẽ gật đầu.

Anh ta vỗ đùi lập tức lộ ra gương mặt bát quái: “Cô là gì của anh ấy?”

Tống Mộ Thanh mở to miệng, còn chưa phát ra tiếng Tam Tử đã nói: “Đại lão gia anh thử nghĩ xem, không phải là lão bà thì là con gái mới có thể quan tâm đến sống chết của anh ta? Lận Khiêm bao nhiêu tuổi mà có con gái tuổi này hay sao?” Nói xong lại liếc Tống Mộ Thanh, âm dương quái khí hừ một tiếng.

“Vậy anh là thế nào với Lận đoàn trưởng?” Người nọ lại hỏi. Nhìn nhìn Tam Tử, lại quét qua Tống Mộ Thanh.

Cô nam quả nữ, làm cho người t