
Nghe nói anh yêu em
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325503
Bình chọn: 9.5.00/10/550 lượt.
không lấy gì làm thịnh soạn.Có một lần, Lương Duyệt thấy trong đĩa thức ăn có thêm hai chiếc đùi gà, suốt nửa tháng không biết đến mùi dầu mỡ, nên cô vội cầm lấy ăn ngon lành, vừa ăn cô vừa hỏi: “Đùi gà ngon như vậy, sao anh lại không ăn?”Anh đang uống nước, nhìn vẻ ăn ngon lành của cô mà trong lòng không khỏi thấy xót thương, anh cứ chớp mắt mãi, cuối cùng cười, đáp: “Hôm nay công ty làm thêm giờ, nên đã đặt dư xuất ăn thêm, anh đã ăn ở công ty rồi mới về nhà.”____ (68)Cô vẫn chăm chú vào ăn, nên chỉ ậm ừ một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Hai chiếc đùi gà được giải quyết một cách nhanh chóng, thêm một bát cơm đầy nữa, sau đó cô hài lòng vỗ chiếc bụng no căng, cười nói: “Xin hỏi, mục tiêu sắp tới của chúng ta là gì?”Anh và cô cùng nhe răng ra, đồng thanh: “Ngày ngày khoe răng”Anh cười lớn và không nói cho cô biết rằng, thức ăn mà cô vừa ăn là bữa tối mà công ty đặt cho. Tất nhiên, anh cũng không nói cho cô biết rằng, một trong hai chiếc đùi gà là phần bữa trưa của mình mà anh dành lại cho cô, vì anh biết cô thích ăn món đó.Công ty mà anh tới thực tập là công ty về chứng khoán, và anh đã trở thành trợ lý hành chính thực tập đầu tiên sau ba năm tuyển chọn. Đãi ngộ của công ty mặc dù rất tốt, nhưng với các cương vị nhân viên tập việc thì mức lương ấy chỉ là một ngàn đồng. Trong điều kiện sống ở một thành phố đến cả hơi thở cũng phải trả tiền như Bắc Kinh, thì một ngàn đồng khó khăn lắm cũng mới đủ ăn, vì thế anh phải đạp xe cả tiếng đồng hồ dưới ánh nắng mặt trời đi làm cũng là để tiết kiệm một chút tiền xe buýt. Cũng chính vì thế, anh đã cố ý làm thêm để rồi sau đó đem chỗ cơm tối còn lại về cho cô.Vì anh không muốn cô và anh đi dạo phố trong khi túi rỗng không, rồi sau đó nhìn lên những bộ quần áo đẹp đẽ với cái nhìn thèm khát, nên sau khi lĩnh lương về, anh lập tức đưa ngay cho cô, để cô có thể mua những thứ mà mình thích.Nhưng ngày hôm sau, cô thường mang về khi thì là chiếc sơ mi anh cần phải có, khi thì là chiếc cà vạt cần phải có với chiếc sơ mi ấy.Cô nói: “Anh hãy nghe em nói, công ty của anh là công ty lớn, chúng ta không thể ăn mặc quá tuềnh toàng.”Mặc dù chiếc sơ mi cô mua là đồ của hãng nổi tiếng được chiết khấu còn 50 đồng một chiếc, nhưng anh vẫn lớn tiếng khen ngợi: “Ôi, chất lượng của chiếc áo này rất tuyệt, anh dám cuộc với em, trong công ty không có ai mặc đẹp bằng anh.” Sau đó, anh vừa hát bài “Hạnh phúc cho anh” vừa nhảy điệu thoát y vũ, chọc cho cô cười, rồi sau đó đặt chiếc áo lên người cô, và hôn cô.Anh cụng trán mình vào trán cô, cười ngượng ngùng, nói: “Ngốc ạ, em đừng tốt như thế với anh, nếu sau này anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ vô cùng day dứt.”Lương Duyệt rất vui, cô cầm chiếc ca-vạt đặt lên cổ anh ngắm nghía, khi nghe anh nói như vậy, liền vênh mặt lên nói: “Thế thì được thôi, em sẽ làm cho anh day dứt, nếu anh thực sự cảm thấy xấu hổ, thì hãy cầm một chiếc nhẫn kim cương ba ca-ra để cưới em đi!”“Ôi, cứu tôi với! Em đừng có được voi đòi tiên nhé. Áo em mua nạm vàng hay sao mà đắt thế!” Anh giả bộ kêu lên thảm thiết.“Đúng thế, hơn nữa đó còn là chiếc sơ mi hiệu ấm áp nạm bằng tình yêu thương của người vợ, anh còn đốt đèn đi khắp thế gian cũng không tìm thấy đâu!” Cô đắc ý lúc lắc cái đầu, rồi chớp chớp đôi mắt long lanh.____ (69)“Thế thì được. Anh chấp nhận. Có điều phải để anh mặc cả đã chứ! Dù thế nào, chúng ta cũng phải xem xét đến tình hình của đất nước, đúng không?” Anh cắn vào tai cô, cố tình chơi xấu.Lương Duyệt bị cù buồn, phải tránh mãi, cuối cùng cũng tìm được chỗ sơ hở, cô véo mũi anh, nói: “Không mua cũng được, vậy thì em sẽ không lấy anh nữa.”“Như thế không được! Cả đời này em đừng có nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay anh, cả kiếp sau, kiếp sau nữa…” Rồi nhân lúc cô không để ý, anh nhấc bổng cô lên chạy về phía chiếc giường, rồi cuống quýt vấp phải nó, khiến đầu cô bị buông mạnh xuống chiếc chăn, anh nhào tới như con hổ đói, nói với vẻ mặt giả bộ dữ dằn: “Hãy nhìn đây, đồ ngốc, đây là đòn trừng trị vì tội không lấy ta! Mau đầu hàng đi!”Lương Duyệt giẫy giụa không chịu, miệng cô liên tục kêu, không chịu, không chịu, nhưng đôi tay cô đã bị giữ chặt lấy, chẳng thể động cựa gì.Hậu quả của việc không đầu hàng rất nghiêm trọng, Lương Duyệt đỏ mặt khi nhớ lại cảnh tượng đầy kích động tối hôm qua, bất giác tủm tỉm cười. Một đêm kích động, khiến tay chân rã rời không muốn nhấc lên. Nhưng mệt thì mệt thật, vẫn cứ phải đi làm thôi, vì vậy cô khẽ gỡ cánh tay đang ôm của anh, ngồi dậy. Anh nói, giọng vẫn còn đang trong mơ: “Ngốc, nhớ phải mua đồ ăn sâng đấy, nếu em không ăn anh sẽ đét vào mông.”Mái tóc rối bù, đôi mắt mệt mỏi cứ phải cố mở ra, nhưng cô rất vui. Cô cúi xuống hôn lên trán anh nói: “Vâng, anh cũng phải ngoan đấy, giờ làm việc không được làm chuyện xấu, nếu không em cũng sẽ đét mông.”Anh gật đầu vẫn trong vẻ ngái ngủ, rồi sau đó vùi đầu ngủ tiếp. Cô vào nhà vệ sinh rửa ráy, chuẩn bị đi làm.Mặc dù Lương Duyệt là sinh viên tốt nghiệp, nhưng tiếng phổ thông không chuẩn luôn là trở ngại khó khăn cho cô trong các lần phỏng vấn. May mà trúng tuyển vào