
ười ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Anh bước xuống mở cửa xe bên kia, cúi đầu đưa tay vào giúp Hứa Tử Ngư cởi dây đai an toàn ra, thấy lỗ mũi của cô bị chảy máu cho nên anh cũng chấn động theo, vội vàng hỏi: “Tiểu Ngư, có đau đầu không?”
“Đầu không đau, nhưng lỗ mũi bị thương.” Hứa Tử Ngư để điện thoại lên xe, lấy khăn giấy trong hộc tủ ra, lau lỗ mũi của mình sau đó nhìn vào khăn giấy mà sợ hết hồn: “Lương . . . Lương Thần, em chảy máu mũi hu hu . . . . . .”
Tống Lương Thần vội vàng đỡ cô xuống xe, anh rón rén giúp cô lau máu mũi, lại hỏi cô có chóng mặt không, vừa rồi có bị va vào đâu hay không, có đau bụng không, vừa rồi bụng của cô có bị dây an toàn siết trúng hay không. Hứa Tử Ngư chỉ nói một tiếng: “Không có.” Khi đó anh mới thoáng yên tâm.
Ngô Thiên Thiên giương mắt mà nhìn một màn trước mắt này, đầu óc ong ong vang lên, quả thật chính mình cũng không thể tin được vào mắt của chính mình nữa. Tống Lương Thần cùng Hứa Tử Ngư? Một Hứa Tử Ngư không có chút tiếng tăm nào của bên ban biên tập? Vẻ thùy mị bình thường, vóc dáng lại thấp bé, là Hứa Tử Ngư đó sao? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang sững sờ thì Tống Lương Thần chạy tới gõ cửa kiếng của cô một cái, cô vội vã nhấn nút, tấm kính cửa bằng thủy tinh chậm rãi hạ xuống, cô nhìn vào con ngươi đen mà tĩnh mịch của anh.
“Không có chuyện gì chứ?” Anh hỏi.
“Ah, không sao.” Ngô Thiên Thiên thấy anh “Quan ái” hỏi han mình, trái tim chợt đập loạn xạ, vội vàng trả lời.
“Đây là danh thiếp của tôi, xin liên lạc với luật sư của tôi.” Dứt lời liền xoay người quay trở về xe của anh, cả quá trình chỉ có 2 đến 3 giây.
Có lẽ đây không giống như cô nghĩ đâu, cô tự nói với bản thân mình có lẽ bọn họ chỉ là thuận đường hoặc là quan hệ bình thường mà thôi, Ngô Thiên Thiên vội vàng lảo đảo bước xuống xe nói: “Tổng giám đốc Tống—— Vừa rồi tôi đã không cẩn thận nên đã giẫm nhầm vào chân ga, ngài . . . Không sao chứ?”
Tống Lương Thần đang đỡ Hứa Tử Ngư, muốn đỡ cô lên xe, nghe vậy liền xoay người nhìn Ngô Thiên Thiên một chút: “Không có sao, lần sau nhớ cẩn thận.”
Nói xong cũng đóng cửa bên ghế lái phụ lại, sau đó đi vòng qua đầu xe, leo lên vị trí tài xế. Ngô Thiên Thiên vội vàng tiến lên hỏi: “Tổng giám đốc Tống, có cần tôi đưa xe của ngài đi sữa hay không. . . . . .”
“Không cần đâu.”
Nói chuyện lạnh lẽo như vậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, nhưng cô là một đại mỹ nữ nha, Ngô Thiên Thiên bất đắc dĩ thối lui, lại thấy cửa kính của Tống Lương Thần chậm rãi giảm xuống.
“Làm phiền cô đem chiếc xe đó dịch qua một chút, tôi còn phải vội đến bệnh viện.”
“Ah bệnh viện” Ngô Thiên Thiên đứng đó suy nghĩ, Tống Lương Thần không bị sao cả, vậy thì. . . . . . Chẳng lẽ Hứa Tử Ngư bị thương? Dầu gì cũng là đồng nghiệp cho nên trong công việc cũng có chút xã gi¬ao, cô vội vã chạy đến vị trí ghế lái phụ bên kia nơi mà Hứa Tử Ngư đang ngồi, cô gõ gõ kính cửa một cái, rồi hỏi: “Hứa Tử Ngư, cô không sao chớ?”
Lỗ mũi của Hứa Tử Ngư đã được khăn giấy chặn lại, nhưng hiện tại cũng đã mau thấm ra đến đỏ thẫm rồi, cô khoát tay, chỉ chỉ vào lỗ mũi của mình.
Tống Lương Thần cúi người tới, nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy trắng khác ra, giúp cô nàng lau chùi, Hứa Tử Ngư thô lỗ cầm lấy khăn giấy vê thành một cục nhỏ mà dài, sau đó nhét vào trong lỗ mũi của mình.
Ngô Thiên Thiên nuốt nước miếng một cái, mới vừa rồi cô trông thấy cái gì vậy? Ánh mắt của Tống Lương Thần nhìn cô ấy, tại sao lại dịu dàng như vậy chứ, như vậy khiến cô thật đau lòng nha? Không phải đâu, chỉ là bà con họ hàng, em gái, đồng nghiệp, bạn học. . . . . . Tóm lại, không phải là yêu đương đâu, bọn họ!
Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng dùng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía Ngô Thiên Thiên, cô than thở một tiếng, vội vàng trở về dời xe qua một bên.
Nhìn chiếc Land Rover vững vàng lái đi rời khỏi tầm mắt của cô, cô hung hăng đập một cái vào tay lái, “Píp” tiếng kèn vang vọng trong tầng hầm của bãi đỗ xe, bả vai vừa nãy bị kéo giờ động vào thì càng đau thêm. Không được, không thể cứ như vậy mà để cho anh chạy thoát được. Ngô Thiên Thiên lập tức nhịn đau thay đổi phương hướng, cô lái xe chạy theo hướng Tống Lương Thần bọn họ mới rời khỏi.
Tống Lương Thần lái xe về hướng bệnh viện của trung tâm thành phố mà đi, hôm nay anh lái chiếc xe Land Rover này cũng coi như rất may mắn, nếu không lấy tốc độ cùng tính năng của chiếc BMW X5, thì không biết lúc ấy sẽ xảy ra điều đáng sợ gì đây nữa.
Công ty Xử Vu CBD, lúc tan ca có rất nhiều xe lưu thông về phía trước, Hứa Tử Ngư thấy anh mang bộ dáng lo lắng cho nên cũng vội vàng an ủi anh là cô không sao cả. Sau đó cô chợt nghĩ đến sự xuất hiện của Ngô Thiên Thiên khi nãy, không phải lúc đầu Tiểu Bạch nói cô ấy muốn bắt được Tống Lương Thần sao? Mỹ nữ chính là mỹ nữ, vừa nãy đụng xe cho dù là hoang mang sợ hãi nhưng dáng vẻ cũng vẫn đẹp như thế.
Đàn ông ai cũng đều thích mỹ nữ, Tống Lương Thần cũng là đàn ông, Ngô Thiên Thiên thì là mỹ nữ, nên suy ra Tống Lương Thần thích Ngô Thiên Thiên sao? Hứa Tử Ngư học số học cực kỳ dốt cho nên cô Log¬ic suy luận một chút, trong lòn