
hà sớm ăn cơm, nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng cúp máy rồi, Ngô Tông Phủ vừa lắc đầu một cái, liền cúp điện thoại sau đó tiếp tục vừa họp vừa ngủ gật.
Ngô Thiên Thiên liền lên mạng tra thêm thông tin của anh, nào là hình ảnh, cuộc sống, sự nghiệp, cảm thấy trái tim bồi hồi rung động, giống như hồi mười năm trước, khi cô còn đi học đã thích một bạn nam của lớp bên cạnh vậy.
Sau đó cô còn nhờ cha đi hỏi thăm chỗ này chỗ kia mới biết, Tống Lương Thần lại muốn thu mua công ty của bọn cô. Nhiệt huyết của Ngô Thiên Thiên nhất thời sôi trào, cũng theo thời gian mà bộc phát càng kịch liệt hơn, cho đến sau khi Tống Lương Thần đến công ty làm việc, rốt cuộc cũng sôi trào thành một tầng hơi nước. Lúc liên hoan với đồng nghiệp cùng ngành, do cô uống quá nhiều, lại không cẩn thận mà nói ra: “Lập chí đem Tống Lương Thần bắt lại trong tay.” Lời nói trong lúc say như vậy, sau đó đồng nghiệp xôn xao giúp cô loan truyền đi.
Chỉ là lời đã ra khỏi miệng, cũng không có điều gì kinh khủng cả. Nam chưa cưới nữ chưa gả, người nào ra tay trước thì coi như là thuộc về người đó.
Gần đây Ngô Thiên Thiên càng phát hiện ra, thật ra trước đây cuộc sống của mình trở nên vô vị cũng là do chờ đợi sự xuất hiện của anh. Tống Lương Thần trẻ tuổi, có năng lực lại đẹp trai, còn là trai độc thân nữa, hiện tại lại là ông chủ của mình —— Cô vốn dĩ cho là sau khi thu mua công ty này xong thì anh sẽ gi¬ao cho trợ lý của anh quản lý, thế nhưng ai biết tác phong của anh xưa nay chưa thấy lại mãi trấn giữ ở công ty của bọn họ, còn là ngày ngày đúng hẹn đi làm, cái này không phải duyên phận thì là cái gì đây? Phải biết, cho dù là cô gái xinh đẹp như Ngô Thiên Thiên đây, cũng không thể không nói đến loại duyên phận quỷ dị ấm áp này.
Nhưng ai biết khi Tống Lương Thần tới công ty, về sau, Ngô Thiên Thiên lại không có cơ hội nào để đến gần anh cả. Thứ nhất, Tống Lương Thần rất ít khi đến lầu dưới, cô lại làm ở bộ phận tiêu thụ cho nên thường xuyên chạy ra ngoài; thứ hai, trên công việc cô không có trực tiếp báo cáo với anh, cho dù là đến được tầng thứ 12 đi chăng nữa thì cũng bị Rita ngăn cản lại. Tuần trước mọi người trong công ty xôn xao loan truyền sự kiện dấu hôn trên cổ của anh, đây cũng coi như là đã gióng lên hồi chuông báo động, cô cảm thấy nếu mình không ra tay thì sau này sẽ phải hối hận rồi.
Lấy tướng mạo năng lực và gia thế của nhà Ngô Thiên Thiên, cho dù là phải tranh giành với đám nhân viên trong công ty năm sáu trăm người này thì cô cũng sẽ là ứng cử viên đứng nhất hay nhì mà thôi. Phụ tá Rita đẹp thì đẹp thật nhưng cô ta là người có cá tính lạnh lùng, mọi người đều đồn rằng cá tính của Tống Lương Thần cũng rất là lạnh lùng, nếu hai người này mà ở chung một chỗ chắc chết rét mất thôi —— Cho nên khả năng với Ri¬ta cũng không lớn lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Thiên Thiên cảm thấy mình là tốt nhất, thật ra thì chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Cơ hội này rất nhanh liền xuất hiện rồi.
Ngày hôm nay lúc hết giờ làm cô tan ca muộn hơn một chút, đi tới bãi đỗ xe tầng ngầm vừa vặn trông thấy Tống Lương Thần đang chậm rãi khởi động chiếc Land Rover, Ngô Thiên Thiên ngồi trên xe, tay cầm lái, cắn răng khẽ nhấn ga liền hướng chiếc xe Land Rover mà đụng tới. Mặc dù trực giác cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng là không quản được nhiều như vậy, cơ hội chỉ xuất hiện một lần thôi, không có lần thứ hai nha!
Tống Lương Thần nhìn vào kính chiếu hậu trông thấy chiếc BMW X5 đang gào thét lao tới, dường như có khí khái muốn đồng quy vu tận với anh vậy, anh vội vàng dùng một tay đè Hứa Tử Ngư lại, một bên nhanh chóng khởi động xe, nhanh tay vào số, chân đạp ga nhanh chóng tránh xa chỗ đậu xe ở trước mặt này. Vừa nãy xe của anh còn đang quay ngược, bây giờ lập tức khởi động tránh sang một bên thì thời gian vốn là không đủ, tốc độ của chiếc xe BMW này lại lao tới quá nhanh, rốt cuộc “Bùm” một tiếng, đầu xe của chiếc BMW X5 hiển nhiên đụng phải sườn xe phía sau của chiếc Land Rover. Đèn xe của chiếc BMW bị đụng đến bể nát, bên sườn sau chiếc xe Land Rover bị đụng đến móp vào một chút.
Hứa Tử Ngư thật đáng thương, cô đang cầm điện thoại di động mà chơi game, giờ bị va chạm mạnh như vậy cũng không có phản ứng kịp, điện thoại di động đập lên lỗ mũi của cô. Cô không nhịn được kêu lên một tiếng. Trong lòng thầm than thở: “Mẹ kiếp, toàn bộ hợp kim nhôm trong cái điện thoại này hợp lại thật cứng.”
Ngô Thiên Thiên bị đụng đến choáng váng, nhưng cũng may vừa rồi Tống Lương Thần còn nhanh tay tránh kịp, một giây cuối kia cô cũng vội vàng đạp thắng, toàn bộ thân thể của cô đang lao về phía trước liền bị dây đai an toàn kéo trở về, bả vai bị kéo lại giờ cảm thấy rất là đau. Cũng may là như vậy thôi, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu Tống Lương Thần phản ứng chậm một chút, thì kết quả sẽ thật là . . . . . . Gương mặt xinh đẹp dưới lớp phấn trang điểm tinh xảo hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
Mắt thấy Tống Lương Thần vẫn bình thường và còn nằm trong dự liệu của cô, khi đó cô cũng không vội vàng bước xuống xe, ai ngờ ánh mắt mà cô đang tha thiết mong chờ thì lại đang bận chiếu cố đến ng