Snack's 1967
Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324982

Bình chọn: 8.00/10/498 lượt.

ợc bật cười: “Hay là con không ngoan, mới chọc cậu con nổi giận bỏ đi rồi”

Tiểu Tinh Tinh mở to 2 mắt nhìn vẻ mặt không thể tin của mẹ, sau đó lắc đầu, “Con rất ngoan, rất ngoan”

Lăng Diệc Cảnh nhìn 2 mẹ con này, cười lắc đầu, đưa tay ôm Tiểu Tinh Tinh vào trong ngực: “Bé ngoan thì phải ăn cơm, biết không?”

Tiểu Tinh Tinh đầu tiên là bĩu môi, nhưng sau đó bị ba uy hiếp, đành phải cam chịu số phận ăn từng ngụm, từng ngụm cơm vào miệng

Giang ba, Giang mẹ nhìn con gái con rể và Tiểu Tinh Tinh, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, ban đầu trước ngày kết hôn của con gái, ông bà còn thức thâu đêm không ngủ, lo lắng con gái sẽ không được hạnh phúc. Bây giờ nhìn bọn họ chung sống, tảng đá treo trong lòng cũng từ từ hạ xuống. Hiện tại, điều 2 ông bà lo lắng không phải là con gái, ngược lại là con trai của họ, đã 30 tuổi đầu, đừng nói là con dâu ngay cả bạn gái cũng không có..

Nhưng mà nói không yên tâm không bằng nói là sốt ruột, hy vọng con trai được ổn định, dù sao với điều kiện của Giang Dực, hai ông bà cũng hiểu, có rất nhiều thục nữ con nhà danh giá muốn tiến vào cánh cửa nhà Giang gia bọn họ. chẳng qua là con trai vẫn không có động tĩnh gì. Không biết là không có suy nghĩ trong phương diện này, hay là ánh mắt quá cao..

Một phút trước, Giang Dực vẫn còn ở trên con đường lớn trong trung tâm thành phố, lướt qua bóng người hai bên đường. một khắc sau anh đã chuyển sang con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ đều là bóng cây cổ thụ xanh mướt, trên đường có rất ít xe, trống trải tĩnh mịch, cuối đường nhỏ là tiểu khu “ Nguyệt Bán Loan” nổi tiếng của thành phố..

Người biết đến tiểu khu này cũng không nhiều. bởi vì nó không bán cho người ngoài, vị trí của tiểu khu nằm ở ngã tư đường phồn hoa của trung tâm thành phố, nhưng lại hết sức yên tĩnh giữa sự náo nhiệt, sầm uất bên ngoài, khoảng cách giữa các phòng ốc cực nhỏ, trồng nhiều hoa cỏ, cây cối. Lúc đầu anh vẫn chưa có ý định mua nhà ở đây, chẳng qua chỉ tùy ý nói một câu, thì bạn bè đã gọi điện thoại đến, nói anh ta có căn hộ, bảo anh đến tham quan một lần, ý tốt như vậy anh cũng không muốn nhận, bởi vì tình người là thế, rất dễ thiếu nợ người ta một ân tình, nhưng khi đền đáp thì lại rất khó.

Khi anh chợt có ý nghĩa đưa Tô Tử Duyệt đến xem căn hộ, cô tựa hồ rất hài lòng, cười nói: “Giống như xuyên không vậy, một phút trước vẫn ồn ào, náo nhiệt, ngay sau đó đã tĩnh mịch như ở trong núi sâu, cảm giác này thật kì diệu”

Vì thế, cô chọn căn hộ này

Anh sẽ không biết, cô vừa ý căn hộ này, cũng bởi vì cái tên của nó: Nguyệt Bán Loan. Khi Tô Tử Duyệt nhìn thấy 3 chữ này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, là cô nhớ đến hồi còn nhỏ xem phim cổ trang tên là Viên Nguyệt Loan Đao, khi đó nam chính Cổ Thiên Lạc đang trong thời kì anh tuấn, nữ chính Lương Tiểu Băng lại hết sức nội liễm, kĩ thuật diễn xuất của tuấn nam mỹ nữ vô cùng xuất sắc, lột tả câu chuyện xưa tưởng chừng như hết sức đơn giản, nhưng lại làm người xem rung động đến tận tâm can, Tô Tử Duyệt thích bộ phim này, thậm chí vì muốn xem phim, còn giả bộ bệnh để ở nhà xem..

Mãi đến nhiều năm sau, khi cô xem lại bộ phim này, nhìn thấy lời bình luận về bộ phim mới biết phim truyền hình chỉ điểm tô cho đẹp mà thôi. Vai nam chủ trong tiểu thuyết cũng không chung tình như thế, nhưng càng chứng tỏ bản tính đàn ông. Tuy nhiên, cô vẫn thích bộ phim này, dĩ nhiên sẽ không chạm vào cuốn tiểu thuyết ấy, cô theo bản năng bài xích những thứ không tốt đẹp

Giang Dực lái xe tiến vào gara, nhưng anh tựa hồ có chút không yên lòng, hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của cháu gái anh, tiểu Tinh Tinh có phần thừa hưởng dung mạo của cha mẹ bé, hết sức đáng yêu, cho dù là khi nhướng mày, cũng có thể làm cho người ta bật cười. Trước đây anh rất yêu thương con bé, cũng thích mua nhiều loại đồ chơi khác nhau cho bé, thích trêu chọc bé, nhưng hôm nay khi anh ôm Tiểu Tinh Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nhìn anh cười, anh cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại, cảm giác này thật kì diệu.

Anh ôm Tiểu Tinh Tinh, tay chân hơi luống cuống, sợ mình ôm không chặt sẽ làm rớt con bé, nhưng nếu ôm quá chặt, sợ làm con bé đau, loại cảm giác bó chân bó tay này, lòng lúc nào cũng hết sức cẩn thận khiến anh cảm thấy xa lạ

Anh cầm lấy chìa khóa xe, cũng không thể không cảm thán hôm nay mình thật khác thường

Thang máy ở tầng một, anh chạm dấu vân tay vào, sau đó đi vào thang máy, trực tiếp tựa vào trên tường. Sự khác thường của anh, ngay cả anh cũng không thể lừa bản thân mình

Từ thang máy đi ra, anh đi tới cửa, ấn dấu vân tay xuống, cửa phòng tự động mở ra, kéo rèm cửa sổ lên, bên trong phòng còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt, đang vào thời khắc giao thời giữa ngày và đêm, bầu trời giống như một tấm vải trong suốt, dần dần bị nhuộm thành màu đen thẫm. Anh từng bước đi vào phòng, rèm cửa sổ trong phòng được kéo sang hai bên, nhẹ nhàng bay phấp phới.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn thấy người con gái nằm ở trên giường, cô nửa nằm, một chân cong, một chân duỗi thẳng, hai tay cầm một quyển sách đặt ở trên bụng. có thể nghĩ rằng cô đang ngủ, nhưng nghiêm túc