
hưng có vẻ thằng nhóc này không để ý. Thế nên nó đá chân đánh động một cú thiệt mạnh. Tôi biết chứ, vì không phải thằng Hùng, mà chính tôi lĩnh cú đá đó.
– Hức! – tôi ré lên, súyt nữa thì cắn cả vào lưỡi.
– Há há, tao thử phản xạ của mày, hóa ra vẫn còn tốt.
Giờ thì chẳng thèm giấu diếm, Ngân hích Hùng một cái rõ đau ra vẻ “ông im đi để mình tôi hành động”.
– Thế dạo này mày bốc hơi ở đâu vậy? Nghỉ học đã đành, nhưng mà cửa nhà cũng khóa, điện thoại không nghe, cứ tưởng là bị bắt cóc rồi chứ.
Nó làm bộ giận dỗi khiến tôi phải thấy hối lỗi mày đưa ra lời giải thích.
– Tao phải đóng giả Anh Thư ở nhà lẫn trường…
Nghe nhắc đến Anh Thư, cả hai đứa đều mở to mắt ngạc nhiên:
– Thế hóa ra cái hợp đồng đó vẫn chưa chấm dứt à?
– Sao Tỉ Tỉ dai dữ – Ngân đế thêm vào.
– Không phải hợp đồng – tôi xua tay mệt mỏi – mà là việc phải làm thôi. Thực ra thì Anh Thư đã gặp má, bà đang ở bệnh viện và..
Tôi dừng lại để xem phản xạ hai đứa. Đúng là tụi nó há hốc mồm như thể tôi vừa tự thú mình có họ hàng với “Sát thủ hói đầu” vậy. Trước cái nhìn không chớp mắt của Ngân, tôi đành phải kể hết ngọn ngành mới mong được yên.
**** ****** *****
– “Số máy quý khách vừa gọi…”
Anh Thư bặm môi nhấn nút tắt, thẳng tay ném điện thoại…
– Khoan đã Tỉ Tỉ – thằng Hiếu nhanh chóng nắm tay cô lại. Mặt nó trắng bệch không còn giọt máu – cái này má em mới sắm cho, nó mà có mệnh hệ gì thì em chỉ có nước đi bán xé sô.
– Xí thì quên.
Dửng dưng, Anh Thư thả điện thoại xuống bàn rồi bỏ ra ngoài.
“Phong, cậu mà không trả lời điện thoại ngay trong sáng hôm nay thì chết với tôi”
“Cạch”
Anh Thư cúi xuống, nhíu mày nhìn cái bật lon nước chằm chằm đến nỗi nếu đó là một thằng con trai có lẽ nó đã xấu hổ mà bỏ chạy rồi.
– Gì thế này? Đến cả mày cũng chống lại tao à?
Cô bặm môi giật mạnh một cái. Tức thì cái nắp bật tung. Nước trong chai có sẵn hơi gas cứ thế mà trào ra tung tóe.
– Khỉ thật.
– Chết.
Một giọng con gái nhỏ nhẹ vang lên phía sau lưng nhưng Anh Thư bực mình, chẳng hơi đâu mà quan tâm đó là ai. Bóng con gái lăng xăng chạy lại, rút khăn ướt từ hộp teen care trong túi quần (ở đâu mà sẵn thế không biết ==) vội vàng lau cho cô.
Đến rỗi hơi. Cô còn không thèm quan tâm thì sao nhỏ này phải xông xáo thế.
– Chị đừng lắc lon nước nữa, kẻo trào hết lên cổ tay áo rồi.
Anh Thư chợt nhận ra là mình gần như đang dốc ngược cái lon thay vì khẽ lắc để nước văng tung tóe lên bộ đồng phục của nhỏ này như đã định.
Mà khoan đã, cái đuôi tóc cắt thẳng tưng ngang vai này sao quen quen.
– Thanh Thanh?
– Chị nhớ em à? – cô bé khẽ mỉm cười.
– À ừ, em họ Phong.
Hóa ra cũng có “quen biết xa gần”, vậy mà cô cứ tưởng người dưng định bắt quàng làm họ chứ.
– Cảm ơn em, nhưng có lẽ để chị đi rửa tay thì hơn.
– Dạ – Thanh Thanh nhanh chóng rút thêm một cái khăn ướt nữa dúi vào tay cô – chị cứ lau tạm cái đã.
– Nhân tiện – Anh Thư khẽ đảo mắt nhìn Thanh Thanh – em có biết Phong ở đâu không? Chị nghe nói… À không, dạo này cậu ấy không đi học.
Suýt nữa nhầm. Vẫn có mặt trên lớp mà lại dùng từ “nghe nói” thì hố nặng rồi.
– Anh ấy… Em cũng không gặp Phong. Nhưng nếu không đi học thì có lẽ anh ấy ở nhà dọn đồ và thu xếp mọi thứ…
Anh Thư quay sang nhìn thẳng vào Thanh Thanh bằng đôi mắt mở to. Cô nhướn mày khi cô bé nhún vai:
– …tuần sau là phải đi rồi.
Cảm thấy mình như một con ngố không hiểu điều đơn giản mà mọi người đều biết nhưng Anh Thư vẫn giữ vẻ dửng dưng bình tĩnh.
– Đi đâu?
– Sing. Anh ấy sẽ đi du học với em.
Thanh Thanh nở nụ cười nửa miệng làm lúm đồng tiền hai bên má xuất hiện. Thái độ tự tin của cô bé khiến Anh Thư cảm thấy quay cuồng. Tại sao việc quan trọng như thế mà giờ này cô mới biết? Sao Phong không nói gì với cô? Và còn Hoài Thư…
– Em phải vào lớp rồi, thế nên…
– Khoan đã!
Anh Thư xoay người lại, ném cái khăn ướt đang cầm trên tay vào sọt rác một cách dứt dạc.
– Không đùa chứ? Những gì em vừa mới nói…
Thêm một cái nhún vai nữa, Thanh Thanh bỏ đi.
– Hóa ra Anh Thư Tỉ Tỉ cũng có lúc hiền lành như vậy – Ngân gật gù khi tôi kết thúc câu chuyện của mình lúc cả ba đang trên đường xuống căn tin giờ chuyển tiết.
– Mọi thứ đều có lí do.
Tôi định nói thêm về cái lí do khiến cho Anh Thư trở nên lạnh lùng với má và vô cảm với tôi trước kia, nhưng thấy giờ không phải là lúc cần thiết để tâm sự nên lại thôi.
Căn phòng bé xí, phả khó khăn lắm ba đứa tôi mới lách ra khỏi đám đông đang chen lấn mua đồ ăn. Đang lúc tôi tự hỏi không biết còn bàn nào trống thì cánh tay nơi cuối phòng giơ lên, vẫy lia lịa về phía tôi.
– Phục Hy kìa – Ngân hoan hỉ lên tiếng rồi lao đến chỗ thằng nhóc trước khi tôi và Hùng kịp phản ứng.
– Chậc! Dạo này ông hết sức hút với nó rồi hả? – tôi nhìn Hùng, phang một câu chọc. Ai ngờ nó cũng ghê gớm không kém.
– Biết làm sao được. Bà già thường thích phi công trẻ mà.
Bốn đứa túm tụm quanh cái bàn tròn. Hầu hết tụi nó lắng nghe tôi nói nhiều hơn là mở miệng chí chóe như thường ngày. Phục Hy thì im lìm như ông cụ. Phải mất một lúc sau – khi nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ nơi cửa căn tin – tôi mới sực nhớ ra.
–