Snack's 1967
Này, chớ làm loạn

Này, chớ làm loạn

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324961

Bình chọn: 8.5.00/10/496 lượt.

ng Cao vỗ vai Doãn Tắc: “Thanh niên không có nhiều người hiểu biết như con đâu. Ông Lý, ông Trần ở cơ quan bố, con cái của họ đều kết hôn cả mà chúng không muốn sinh con, có con tốt biết bao”.

“Bố nói rất đúng ạ”. Doãn Tắc tiếp lời. Cao Ngữ Lam ở bên cạnh đen mặt. Lẽ nào việc sinh con không nên hỏi ý kiến cô? Mặc dù thật ra cô cũng thích trẻ con, cũng không bài xích việc sinh con, hai baby cô cũng cảm thấy rất tốt…

Khoan đã, chẳng phải cô và Doãn Tắc vẫn chưa định việc kết hôn sao? Sao có thể nhảy cách đến sinh con rồi? Ông Cao ở bên cạnh thậm chí còn hỏi thăm tình hình trường mẫu giáo và tiểu học ở thành phố A.

Chuyện đại sự này có thể dùng tốc độ ánh sáng để tiến hành?

Cao Ngữ Lam tiếp tục chống cằm nghe mọi người nói chuyện. Cô biết, đồng chí Doãn Tắc đã thành công trong việc tiến sâu vào gia đình cô.

Chương 54: Vùng lên

Doãn Tắc tuy đã chiếm được cảm tình của bố mẹ vợ tương lai, nhưng anh biết để rước được con gái họ về nhà còn là “cuộc chiến” lâu dài, không phải khiến họ vui vẻ trong nửa tiếng đồng hồ là xong. Vì vậy anh quan sát kỹ lưỡng xem có thể làm gì để củng cố địa vị con rể nhà họ Cao.

Kết quả, Doãn Tắc phát hiện ông bà Cao đúng là bố mẹ ruột của Lam Lam nhà anh. Sắp đến bữa tối, Doãn Tắc nói để anh nấu cơm nhưng cả gia đình họ Cao đều có chung một thái độ: “Không cần nấu, thức ăn lúc trưa mang về đã đủ một bữa rồi”.

Doãn Tắc khóc dở mếu dở. Được thôi, anh không dám đem thức ăn thừa về làm quà gặp mặt, nhưng hai phụ huynh và bà xã tương lai của anh cứ lôi đồ ăn thừa ra chiêu đãi khách quý là anh mà chẳng nghĩ ngợi gì. Đúng như Cao Ngữ Lam nói, ông bà Cao tỏ ra vui vẻ khi thưởng thức các món ăn thừa. Nhưng ông Cao không hài lòng về việc chỉ có hai người mà gọi bao nhiêu món, mỗi món gần như không động đũa là quá lãng phí, ông cằn nhằn suốt 20 phút đồng hồ.

Cuối cùng Cao Ngữ Lam phải ra mặt, nói Doãn Tắc mở nhà hàng, cần phải nếm thử các món ăn ngon của nhà hàng khác, đây là yêu cầu công việc, hơn nữa đồ ăn cũng đem cả về, không lãng phí một chút nào. Đến lúc này ông Cao mới ngậm miệng.

Biết Doãn Tắc là đầu bếp, bà Cao hưng phấn nói với anh: “Lát mẹ sẽ nấu một món, con là đầu bếp chuyên nghiệp hãy nhận xét giúp mẹ. Hai bố con Lam Lam toàn chê mẹ nấu ăn không ngon”.

Doãn Tắc nhận lời.

Kết quả bà Cao xào một đĩa rau xanh.

Cả quá trình đó Cao Ngữ Lam á khẩu, ông Cao biết thời thế cúi gằm mặt ăn cơm. Bà Cao không rời mắt khỏi Doãn Tắc, anh liền cầm đũa gắp miếng đầu tiên là món rau “tủ” của bà Cao. Bà Cao tươi cười, nhìn Doãn Tắc bằng ánh mắt háo hức chờ đợi: “Mùi vị thế nào?”

Đến lúc này Cao Ngữ Lam thật sự thông cảm với Doãn Tắc, món rau của bà Cao rõ ràng là quá lửa, rau vừa mềm nhũn vừa đỏ quạch, không dễ nhận xét một chút nào. Cô đá chân ông Cao ở dưới gầm bàn, ông Cao cười gượng không lên tiếng. Cao Ngữ Lam trừng mắt với ông, ông Cao đành mở miệng: “Mình ơi, em hãy ăn nhiều thức ăn một chút, nhất định phải ăn hết, để đến ngày mai lại đổ đi thì phí quá”.

Bà Cao đáp lời ông rồi tiếp tục quay sang Doãn Tắc: “Thế nào, mẹ nấu ăn có ngon không?”

“Món mẹ nấu có vị của người mẹ”. Doãn Tắc nâng bát lên ngang mặt, tỏ rõ thành tâm thành ý: “Lâu rồi con không được ăn đồ có mùi vị của người mẹ, con cảm động quá”. Nhìn vẻ mặt của Doãn Tắc lúc này, Cao Ngữ Lam không thể đoán ra là thật hay giả. Anh nói tiếp: “Lúc nhỏ con không thích ăn rau xanh, mẹ con toàn mắng con, rồi đến mỗi bữa cơm mẹ con toàn gắp rau cho con. Sau này con muốn ăn rau do mẹ con nấu nhưng không bao giờ còn cơ hội nữa”.

Câu nói của Doãn Tắc khiến ông bà Cao hết sức thương cảm, bà Cao liên tục gắp thức ăn vào bát anh đồng thời an ủi anh. Cao Ngữ Lam ngồi bên cạnh không thể không khâm phục Doãn Tắc. Sau bữa ăn tối, Doãn Tắc tiến thêm một bậc trở thành con trai ruột của ông bà Cao, bạn Cao Ngữ Lam ngược lại giống như con nhặt ở đâu đó về.

Ngày hôm sau là sinh nhật của ông Cao. Theo như con trai ruột Doãn Tắc đã hứa tối qua, anh sẽ đích thân chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật tại gia đình. Doãn Tắc tới nhà họ Cao từ sáng sớm, anh vào phòng riêng của Cao Ngữ Lam trước để giải tỏa nỗi nhớ nhung sau một đêm không gặp. Sau đó, anh cùng mẹ vợ tương lai và bà xã tương lai đi chợ mua đồ.

Bà Cao và Doãn Tắc chuyện trò trên suốt quãng đường đi, bà Cao quan tâm hỏi han, nào là ngủ ở khách sạn có dễ chịu không, con thích ăn món gì thì chuẩn bị món đó… Doãn Tắc mua rất nhiều thức ăn và đồ gia vị, anh không ngừng nói chuyện về nấu nướng với bà Cao. Cuối cùng anh thêm một câu: “Mẹ yên tâm, sau khi con và Lam Lam kết hôn, việc nấu nướng con sẽ lo hết”.

Bà Cao rất vui mừng, trình độ nấu nướng của con gái bà chẳng ra sao, bây giờ tìm được một người chồng vừa biết nấu vừa chịu nấu thì quá tốt. Nhưng ngoài miệng bà vẫn nói câu khách sáo: “Con không thể chiều con bé quá, phải bắt nó học mới được. Con bé ít nhiều cũng phải làm việc nhà chứ không nên ỷ lại vào con quá”.

Doãn Tắc liên tục gật đầu rồi nháy mắt với Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam trừng mắt rồi đấm vào người anh, Doãn Tắc không kìm nổi, kéo cô lại gần hôn lên má cô. Bà Cao đỏ mặt, vội qu