Duck hunt
Nàng Phải Là Của Ta

Nàng Phải Là Của Ta

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321472

Bình chọn: 7.5.00/10/147 lượt.

t vệt hồng dài in vào tấm lưng to rộng. Một vệt máu càng kích thích tính điên loạn. Nhưng Như Phong biết nàng đang đau nên tất cả ham muốn đều dừng lại.

Cảm nhận có nàng làm trái tim hắn điên cuồng gào thét. Nhớ nhung, đau khổ, yêu thương, xa cách hoàn toàn được thỏa mãn.

Nhẹ giọng dỗ dành, hắn môi mỏng liếm nhẹ môi nàng. Tay xoa nắn vùng ngực đã đầy dấu hôn ngân.

Thấy nàng thả lỏng, thấy nàng kẽ rên, thấy nàng đôi mắt mờ sương. Nàng đã đánh mất đi sự nhẫn lại cuối cùng của hắn.

Hắn gầm nhẹ, hắn điên cuồng, hắn trao đi trái tim. Hắn mãi mãi không bao giờ thấy đủ với nàng.

Hắn bị nàng mê hoặc. Nàng bị hắn xâm lấn. Hai người nhịp tim đập mạnh. Hai người mồ hôi hòa quyện. Hai người hơi thở đầy mị hoặc. Hai người hoàn toàn chìm đắm trong vòng xoáy mê tình.

Băng Băng khẽ mở hàng mi dài, cô cảm thấy toàn thân như bị bàn là ủi phẳng. Và dĩ nhiên, cô biết mình đã xảy ra chuyện gì.

Không ngờ lần đầu xảy ra trong hoàn cảnh này, cho một người đàn ông không yêu, lại càng là không quen biết.

Tất cả những bối rối ấy rất nhanh được che lấp toàn bộ. Nhẹ nhàng ngồi dậy, lông mày hơi nhíu lại. Làm nữ nhân thật thiệt thòi.

Rồi lại nhẹ như bông, hai chân thon dài chạm đất. Cứ thế, như cô không hề thức dậy mà lặng lẽ rời phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, Như Phong mi mắt kẽ động. Bàn tay chạm vào ga đệm rất nhanh liền bật người dậy. Cô đâu rồi?

Tiếng gầm trong cổ họng phát ra như một con sư tử đang rú giận. Ngỡ rằng sáng nay sẽ có được, ngỡ rằng tất cả sẽ bắt đầu. Không ngờ lại vụt mất nhanh đến bất ngờ như vậy.

Khuôn mặt sắc lạnh, hắn cảm nhận chăn đệm vẫn còn hơi ấm, điều đó chứng tỏ cô vẫn chưa đi được bao lâu.

Loa phát thanh truyền đến tất cả nhân viên của Purg, tai nghe của vệ sĩ vừa nhận được tín hiệu liền lập tức chia nhau bốn phương tám hướng. Cửa ra vào hoàn toàn khép lại.

Một lúc sau, nhân viên tập trung dưới đại sảnh xếp hàng, trong đó có Băng Băng.

Vì bộ váy tối hôm qua bị rách nên cô đã mượn được bộ đồ này. Tưởng đó là may mắn. Nào ngờ lại gặp rắc rối như vậy. Mượn bộ váy lại chính là của nhân viên nghỉ làm ngày hôm nay, bạn của chủ nhân bộ váy muốn cô thế thân hộ cô ấy. Dĩ nhiên đã mượn của người ta thì không thể nào từ chối.

“Có lệnh của tổng tài, tất cả nhân viên đều phải tập hợp tại đây. Trong số mọi người, tối qua ai vào phòng 11111 thì bước ra đây.”

Tiếng thì thào bàn tán nổi lên. Có người nói đấy là căn phòng cấm, là căn phòng ma, là căn phòng dành cho quỷ. Và cô không hề biết, tối qua mình đã ngủ yên tại đó.

Không khí im lặng đột ngột. Băng Băng vẫn như không phải chuyện của mình mà thờ ơ lãnh đạm. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang bước xuồng. Lòng đột ngột chấn động. Người đàn ông này….không phải là….

Theo phản xạ, cô nấp đằng sau người phía trước. Cô không hề muốn gặp lại hắn.

Đôi mắt lạnh lướt nhanh, môi hắn khẽ cong khi nhìn thấy thân ảnh ấy. Cuối cùng hắn cũng bắt được nàng.

Cảm nhận được người đàn ông đang có ý định bước lại phía mình, Băng Băng gương mặt khẽ biến.

Bước chân thon dài chuẩn bị chuyển động thì….

“A…ai vậy…”

Một người phụ nữ la toáng lên. Gương mặt đỏ au nhìn những người nam nhân bên cạnh mà tra khảo. Khoang cảnh bỗng trở lên rối loạn. Tiếng ồn ào, tiếng cãi vã, tiếng bước chân nhộn nhịp. Chỉ thấy một bóng hình nhỏ xinh với khóe môi khẽ cong đang bình tĩnh bước ra khỏi nơi ấy như không liên quan đến mình.

Lãnh Như Phong sau khi bước xuống dưới, gương mặt đanh lại tràn đầy nguy hiểm. Nơi cô vừa đứng, nay đã trống không. Trong không khí này, hắn có thể ngửi thấy hương thơm của cô còn đọng lại.

Đôi mắt nhìn ra ngoài tấm cửa kính to dài. Ngoài kia, bầu trời trong xanh trải dài vô tận và con thiên nga nhỏ ấy lại một lần nữa vụt bay khỏi chiếc lồng son của mình.

Hắn sẽ từ từ, từng chút từng chút một mà lấy đi những cánh lông vũ ấy, để nó…chỉ có thể ở trong chiếc tổ của mình.

Thượng Quan Gia.

Hạo Thiên vửa bước xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt không khỏi ngại ngùng. Hắn hắng họng một cái cho hai người đang ngồi trên sofa biết đến sự có mặt của mình.

“Khụ…”

Thiên Kim đẩy vai Gia Hoàng ra. Mắt trừng lên ra ý cảnh cáo. Sau đó rất nhanh liền cười tươi hớn hở quay sang nhìn cậu con trai đang đi đến.

“Hạo Thiên đấy hả, xuống đây ngồi.”

Nhìn gương mặt 100% không đồng ý của ai đấy. Hắn cười ngượng rồi sau đó cáo lui đi thẳng một nước ra hoa viên, tránh làm mất không gian riêng tư ngọt ngào của hai người. Bỏ lại phía sau là những tiếng la mắng nhỏ nhẹ rồi tan biến trong không gian.

Trong hoa viên cửa kính, người con gái mặc chiếc váy trắng đang chăm chú đọc quyển sách nhỏ, mái tóc buông dài tự nhiên, ánh nắng tràn qua khe cửa, gió khẽ lùa làm tóc nhẹ bay. Hình ảnh phía trước khiến hắn nghĩ đến mì