Snack's 1967
Nàng Lem

Nàng Lem

Tác giả: tranglylee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323454

Bình chọn: 9.5.00/10/345 lượt.

, chỗ cạnh bà. Tôi nhìn Nam Phong rồi lững thững ngồi xuống ghế. Bà đặt tay lên đùi tôi, nói:

-Cháu xinh quá! Thằng cháu bà quả là đứa may mắn.

-Bà nói quá huhu cháu mới là đứa may mắn ạ!

-Nhưng…trông cháu giống…

-Bà! Cháu đưa cô ấy tới chào bà. Bọn cháu phải về thôi.

Nam Phong nói chen vào làm bà hơi có gì hụt hẫng, tôi cũng bẽn lẽn đứng dậy:

-Vâng… cũng muộn rồi. Cháu chào bà. Cháu sẽ tới đây thêm nhiều lần nữa.

Nam Phong kéo tôi ra khỏi phòng.

****

-Ồ. Hóa ra là thế!!!

Tôi ngạc nhiên khi Nam Phong nói về bà của anh. Bà là bà ngoại của anh, người sinh ra mẹ ruột của Nam Phong.

-Em vào nhà trước đi.

Nam Phong có điện thoại nhưng vẫn chưa nghe máy, anh đẩy tôi vào trong nhà. Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều đi vào.

-A! Mình còn phải bảo anh ấy mai mình làm ca sớm!

Tôi đi được tới nửa chừng phòng khách thì chợt nhớ ra ca làm ngày mai. Tôi quay bước ra cửa.

-Tôi nói với bà rồi. Dù Bảo Nhi là con ruột của bà thì tôi sẽ không bao giờ bỏ cô ấy. Bà đừng có gọi để nói những chuyện vớ vẩn nữa.

-Nam Phong…anh…anh vừa nói gì?

Tôi đứng sau Nam Phong, lắp bắp. Nam Phong hơi sững lại nhưng rồi tiến tới gần tôi.

-Câu chuyện vừa rồi là sao?

Khi Nam Phong vừa đưa tay lên định ôm tôi thì bị tôi gạt nhẹ ra, tôi hỏi nhưng anh vẫn im lặng.

-EM HỎI ANH! CÂU CHUYỆN ANH VỪA NÓI QUA ĐIỆN THOẠI LÀ GÌ???

Tôi gào lên. Chuyện gì liên quan tới tôi mà tôi không hay biết? Sao lại “Bảo Nhi là con ruột của bà…”. Chẳng nhẽ….Mẹ tôi….Mẹ tôi vẫn còn sống?

Tí tách…tí tách…

Từng hạt mưa bắt đầu rơi…

CHAP XXXV: SỰ THẬT… LUÔN LUÔN PHŨ PHÀNG

Mưa…từng hạt mưa cứ lặng lẽ rơi…

Tôi và Nam Phong vẫn đứng ở ngoài cổng biệt thự. Mưa ướt hết người hai chúng tôi, anh nắm chặt lấy cánh tay tôi, nói nhẹ:

– Em sẽ ốm đấy. Mau vào nhà đi.

Tôi dường như vô thức, ngồi sụp xuống, gào:

– Anh mau trả lời em đi. Anh vừa nói chuyện với ai? Mẹ ruột em là saoooooooo?

-Em hãy nghe anh. Vào nhà đã.

Nam Phong ngồi xuống, ôm lấy tôi. Tôi khóc rồi dồn sức đẩy anh ra nhưng mưa nặng hạt hơn khiến người tôi ớn lạnh, lịm đi….

Nam Phong có vẻ cũng muốn ốm, anh muốn vật luôn ra nằm nhưng vẫn cố gắng bế Bảo Nhi vào phòng. Quần áo cả hai đều ướt, Nam Phong bối rối không biết sử lí sao thì trong nhà bỗng vang lên:

– Con bé để đấy cho mẹ.

Bà Ái Phương đã ở đây. Bà nghĩ đã tới lúc phải gặp lại một người bà luôn yêu thương và mong nhớ suốt 16 năm qua….

****

– Con bé đã biết phải không?

– Bà tới đây làm gì?

– Giúp con và giúp nó. Dù sao con bé nên biết mẹ ruột nó là ai?

Ái Phương vừa nói vừa nhìn Bảo Nhi, ánh mắt trìu mến hết mức. Bảo Nhi vẫn nằm trên giường, người sốt nhẹ. Nam Phong ngồi xuống giường, kéo chăn kín lên cho Bảo Nhi. Anh vuốt nhẹ mấy sợi tóc còn hơi ẩm của Bảo Nhi, trầm giọng:

– Bà có nghĩ cô ấy sẽ muốn biết điều đó không?

– Điều đó ta không thể muốn hộ nó được.

****

– Ựm…

Tôi choáng váng đầu óc, mở mắt ra chầm chậm. Nhìn lên đồng hồ, giờ là 2h30 sáng, còn quá sớm để đầu óc tôi tỉnh táo. Tôi ngồi dậy, Nam Phong đang tựa bên cạnh tôi hơi cựa người rồi bị tôi đánh thức:

– Bảo Nhi… em đỡ mệt chưa?

– Bà ấy… sao bà ấy ở đây?

Giọng tôi hơi run lên khi phát hiện ra trong phòng còn có một người nữa, đó là mẹ Nam Phong.

– Em đừng hỏi gì được không? Anh thật sự…

– Bảo Nhi, ta là mẹ con. Mẹ ruột.

Lần này tôi không thể ngất nữa, tôi sững người, đứng dậy. Nhìn chân chân vào người phụ nữ vừa nhận là người sinh ra tooi:

– Bác Ái Phương? Chuyện cháu mồ côi mẹ chắc bác cũng rõ, cháu mong bác không lôi chuyện của cháu ra để đùa cợt.

– Vũ Bảo Nhi. Ta xin lỗi con, ta thật sự rất…

– Bà rất nhẫn tâm, độc ác và không phải người sinh ra tôi. Còn anh, anh nói anh yêu em, yêu mà giấu nhẹm chuyện kinh khủng tới vậy được sao? Tất cả các người, kể cả bố, con xin lỗi nhưng cả bố, mọi người đều nghĩ con là con ngốc, tất cả đều giả dối và ác độc. Con ghét tất cả mọi người.

Tôi quay sang Nam Phong, ánh mắt ánh lên sự tức giận chưa bao giờ tôi được trải qua. Mưa ngoài trời vẫn còn lớn nhưng mặc kệ, tôi với chiếc áo phông mỏng tang, chạy thật nhanh khỏi căn biệt thự đang chứa đầy sự kinh sợ, tôi cho là vậy…

Nam Phong đứng đó, tay buông thõng, anh không còn đủ dũng mãnh để nắm lấy tay Bảo Nhi, anh đã làm sai điều gì hay cô không hiểu cho lòng anh, anh chỉ sợ cô khi biết sự thật sẽ đau và anh đang cố tìm lúc phù hợp để nói, nhưng suy tính của anh đã chệch đi một hướng khác, hoàn toàn khác. Còn Ái Phương, ruột gan bà như ngựa xéo thành trăm nghìn mảnh, bà đang đau, nỗi đau hệt lần bà bỏ lại Bảo Nhi cùng sự hận thù không đáng có…

****

– Chắc Bảo Nhi đang tới đó. Cô ấy đang buồn. Hãy an ủi và chăm sóc cô ấy hộ tôi vài ngày. Cảm ơn.

– Eeee.. Anh Nam Phong. Anh nói gì vậy? Ê. ê

Tiên Tiên vừa nghe điện thoại của Nam Phong gọi tới. Bảo Minh nghe chuông cửa liền ra mở cửa.

– Bảo Nhi… bà làm gì vậy? Ô đâu mà để ướt sũng như thế này?

-Eee mày sao vậy? Mưa bão nửa đêm còn tới đây làm gì? Vì muốn giúp bọn tao chấm bài bọn học sinh tiểu học hay vì nhớ tao quá?

Tiên Tiên giờ mới hiểu cuộc điện thoại gấp gáp của Nam Phong ban nãy, tình trạng của Bảo Nhi càng làm rõ