Nàng Lem

Nàng Lem

Tác giả: tranglylee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323350

Bình chọn: 7.00/10/335 lượt.

..ngày..ngày..để em tra google đã.

Tôi vừa rút điện thoại ra thì bị Nam Phong giật lấy rồi giơ lên cao. Với chiều cao ngất ngưởng của anh, tôi có nhảy lên cũng chả với tới T.T Tôi cố với tay lên và rồi mất đà, tôi và anh ngã xuống sofa. Tôi nằm đè lên người anh, toan đứng dậy nhanh thì bị anh ghì chặt.

-Nếu em không nói được thì đừng hòng thoát khỏi vòng tay tôi.

-Thôi.. tha cho em.. sinh nhật ngày 9 tháng 9 năm 1997. Sắp 18 tuổi. Được chưa?

-Chưa. Thiếu.

-Anh có nghe thiếu không chứ em nói đủ ngày tháng năm sinh của anh rồi mà.

Tôi khăng khăng, nhìn mặt Nam Phong đang khinh khỉnh.

-Em còn phải hứa sẽ tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho anh. Đường đường là một đại thiếu gia, anh sẽ không chấp nhận một buổi tiệc xuồng xã.

-Thế thì anh đi mà tự tổ chức. Em đâu đủ tầm để tổ chức một SỰ KIỆN QUAN TRỌNG MANG TÍNH CAO CẤP tới thế.

Tôi ấn mạnh vào ngực anh bật dậy, miệng nói rõ chữ tròn vành từng từ. Theo phỏng đoán của tôi thì anh phải “bật” lại ngay nhưng…

Nam Phong cau mày, từ sofa ngã xuống sàn. Tôi ban đầu tưởng anh giả vờ nhưng thấy mấy giây sau vẫn không có hướng gì chuyển mình nên tôi vồn vã ngồi xuống đỡ anh dậy:

-Anh Nam Phong… Anh làm sao thế?

-Tôi muốn em tổ chức sinh nhật đặc biệt một chút cũng không được sao?

-Được…được hết được tất. Nhưng anh bị sao vậy?

Mặt tôi đang hốt hoảng lắm thì anh đứng dậy, tay phủi phủi quần áo, giọng lạnh tanh:

-Em hứa rồi đấy. Giờ thì đi về thôi.

-Awwwwww. Em sẽ giết anh!!!!

CHAP XXVII: HÉ LỘ

[Cổng trường..'>

-Này.

Lại cái giọng chanh chua của Mai Linh. Nó ấn một ngón vào vai tôi. Tôi giật mình quay sang, lắp bắp:

-Có chuyện.. gì thế?

-Mày ở đâu cả sáng thế?

-Tôi… mà cô hỏi làm gì? Liên quan gì tới cô?

Tôi bắt đầu cứng rắn hơn trong lời nói, có lẽ tôi cũng có chút xíu suy nghĩ có “Nam Phong chống lưng” :”). Minh Anh từ đâu xuất hiện:

-Anh Nam Phong và mày ở cùng nhau cả sáng đúng không? Mày biết anh ấy trốn viện không?

-Tôi…

Đang không biết nói gì thì tiếng động cơ oto #brừn #brừn ngay sau Mai Linh và Minh Anh. Nam Phong bước xuống xe, kéo tôi về sau anh:

-Hai người. Từ nay không được bén mảng tới trước mặt Bảo Nhi.

Tôi nhăn mặt, anh làm vậy chỉ hại em thôi Phong ơi!!!!! Nam Phong nói xong kéo tôi vào xe. Anh xoay vô lăng và phóng đi. Minh Anh chưa kịp nói câu gì nên tức lắm, chân tay con nhỏ rậm rựt lên đường bêtông muốn bể.

[Biệt thự họ Trương..'>

-Bà làm gì ở đây? Hai bà.

Tôi và Nam Phong vừa bước vào phòng khách đã thấy mẹ anh Nam Phong và dì Kim ngồi ở ghế, cười cười nói nói. Dì Kim nhìn tôi răn đe làm tôi hơi sợ, núp luôn sau Nam Phong. Bà Ái Phương đứng dậy:

-Hóa ra con đã về nhà và đi học sao? Muốn ra viện thì bảo mẹ. Sao phải trèo cửa sổ từ tầng ba rồi vượt rào cho vất vả? Có lý do quan trọng nào sao…?

Nói tới đó, mẹ anh hơi nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi lại càng thêm sợ… ánh mắt của người phụ nữ này rất khó đoán…

-Không liên quan tới bà. Mau ra khỏi nhà tôi.

Nam Phong trả lời rất nhanh gọn rồi kéo tôi đi về phòng. Bà Ái Phương vẫn cười tươi nhìn theo chúng tôi.

[Phòng khách,..'>

-Bà thật là… sao không nói thẳng mặt con bé không biết điều đó?

-Con bé không biết điều? Bà gọi con bé như vậy sao? Nó là con bà cơ mà?

-Con ư? Trời ơi, nó là con gái riêng của ông xã quá cố nhà tôi với người mà ông ấy không hề yêu. Hồi đó tôi cũng thấy hơi ân hận, sao tôi lại đẹp tới mức khiến ông ấy si mê tới mức có thể bỏ vợ, mặc con chứ?

Bà Kim nói rồi mỉm cười nhẹ, cầm tách trà lên nhấp môi. Bà Ái Phương lại khác, đôi môi đang mỉm cười hé thì giờ hơi bặm lại, tay bà siết chặt chiếc clutch. Bà đang tức giận? Nhưng vì điều gì?

[Phòng Nam Phong..'>

-Sao em không về phòng?

Nam Phong nhìn tôi bằng ánh mắt tra hỏi, tôi mím môi rồi cố trả lời cho nuột:

-Em chưa thích về phòng?

-Em đang lo mẹ anh sẽ vào và tra hỏi em đúng không?

-Đúng… à không :”) làm gì có chuyện đó chứ hahah buồn cười nhỉ..

Tôi cười phớ lớ như kiểu tự chế giễu bản thân ngay lúc này. Miệng nói câu trước đá câu sau đụng câu sau nữa, “chữa cháy” thì chả đâu vào đâu… Nam Phong lắc lắc đầu rồi đi vào phòng tắm, không quên nói:

-Em muốn làm gì thì làm. Anh đi tắm!

-Ai bắt anh khai báo chứ? Hứ thừa hơi!

Tôi lèm bèm vài câu rồi kéo chiếc laptop của anh ra xem.

-Oaaaaa anh chụp nhiều ảnh đẹp ghê.

Tôi vừa mở một files ra đã thấy vô số kiểu ảnh đẹp tuyệt. Tôi lướt qua các bức ảnh rồi bỗng khựng lại, một tấm ảnh trong sáng nhất từ trước tới nay.

Bức ảnh có một cô gái đang ngủ say, tay ôm chú chó giống Wisky. Mái tóc óng mượt lòa xòa trên khuôn mặt cô gái, chắc cô đang mơ về một giấc mơ đẹp thì phải! Môi chúm chím mỉm cười, hai má hồng hồng. Nhưng… cô gái này chả phải chính là tôi sao? Và bên cạnh là Ben. Tôi hơi ngỡ ngàng rồi bấm tiếp, các bức ảnh sau cũng có tôi là nhân vật chính. Lúc tôi ngủ gục trên bàn ăn, chơi đùa với Ben nhưng đa phần là chụp khi tôi đang ngủ. Và khi lướt tới bức ảnh cuối, tôi buộc phải lấy hai tay bịt chặt miệng mình lại. Thật là kinh khủng. Bức ảnh cuối Nam Phong cũng có mặt. Tôi nằm ngủ lim dim trên đùi anh, anh nhẹ cúi xuống hôn vào môi tôi. Bức ảnh n


XtGem Forum catalog