
muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè, thế nên cô vẫn giả vờ không biết, cô nghĩ kiểu gì dần dần Triệu Diệp cũng phát hiện ra chuyện cô không có tình ý riêng gì với cậu. Nhưng bây giờ nhìn động thái của Triệu Diệp, chắc chắn là đang có ý định nói ra sự thật. Lâm Gia Mạt thầm nghĩ, thôi cũng được, tranh thủ lúc không có mặt ai nói thẳng ra vấn đề để sau này đỡ phải băn khoăn. Và thế là cô liền gật đầu đáp: “Ừ”.Câu trả lời này của Lâm Gia Mạt tương đương với việc gián tiếp tiêm một liều thuốc kích thích cho Triệu Diệp, cậu vừa mừng thầm chuyện này có hi vọng vừa tính toán.Hai đứa quay lưng vào nhau viết gì đó, quay đầu lại nắm chặt mẩu giấy ghi điều bí mật của mình trong lòng bàn tay, giống như mua bán trong chợ đen, tiền trao cháo múc.Lúc mở mẩu giấy ra, Lâm Gia Mạt suýt thì nổ đom đóm mắt, mẩu giấy Triệu Diệp đưa cho cô trống trơn, đừng nói là tên, ngay cả một nét chữ cũng không có, cô hậm hực túm lấy cánh tay Triệu Diệp, nói lớn: “Cậu chán thật đấy! Chơi đểu quá! Trả lại cho tớ!”.Và khi ngẩng đầu lên, Triệu Diệp đã không còn giống như ban nãy, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, cậu giơ mẩu giấy ra trước mặt Lâm Gia Mạt: “Có thật không? Cậu viết linh tinh hả?”.Lâm Gia Mạt nhìn tên Tô Khải trên mẩu giấy rồi lặng lẽ gật đầu, cô nói với vẻ ngại ngùng: “Ai lừa cậu làm gì? Bảo là viết ra điều bí mật mà, tớ đâu có như cậu…”.“Nhưng anh ấy có Trịnh Tuyết rồi mà?”.“Hồi tớ thích anh ấy, anh ấy chưa đến với Trịnh Tuyết!”.“Trước đây là trước đây, hiện tại anh ấy và Trịnh Tuyết gắn bó với nhau lắm! Cậu làm như thế khác gì là người thứ ba?”.“Tớ cũng không làm gì thật mà, hơn nữa bọn họ đâu đã lấy nhau! Làm sao tớ là người thứ ba được!”. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (33)“Tóm lại là bọn họ là người yêu của nhau, vừa nhắc đến Tô Khải, mọi người liền nghĩ ngay rằng người yêu của anh ấy là Trịnh Tuyết, cậu có vai trò gì đâu!”.“Sao cơ, tớ không làm được bạn gái của anh ấy nên không thể thích anh ấy được hay sao! Bao nhiêu người thích Trần Tầm, cũng đâu có thấy Phương Hồi có phản ứng gì đâu!”.“Vị trí của cậu và Phương Hồi sao giống nhau được. Cậu làm thế là tự giết chết chính mình!”.“Tớ thích thế đấy, liên quan gì đến cậu chứ!?”.Lâm Gia Mạt bực bội hét xong câu này, hai đứa đều im lặng. Chúng như hai con thú nhỏ đang đối đầu với nhau trong phòng học, cả hai đang tranh giành nhau con mồi không thuộc về minh.Lâm Gia Mạt vứt mẩu giấy trắng trên tay vào thùng rác, lúc đi qua chỗ Triệu Diệp thì bị cậu ngăn lại. Triệu Diệp liền xòe bàn tay ra, bên trên có đặt mẩu giấy giống hệt với mẩu giấy cô vừa vứt. Lâm Gia Mạt lưỡng lự trong giây lát, từ từ mở ra, mấy chữ bên trên đã chạm đúng vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô:“Nhìn gì mà nhìn! Chính là cậu chứ ai! Ngốc ạ!”.“Tớ xin lỗi…”. Lúc nói ra ba chữ này, đột nhiên Lâm Gia Mạt lại khóc, Triệu Diệp đứng bên cô, thở dài hỏi: “Cậu thích Tô Khải từ bao giờ vậy?”.“Hôm đi ăn cơm với bọn cậu ở Vũ Hoa…”“Ừ! Nếu hôm đó tớ ở lại chịu đánh, anh ấy dắt cậu chạy thì cậu có thích tớ không?”.“Tớ không biết…”“Có khi cuối cùng vẫn thích anh ấy chứ, hê hê, tại sao vậy?”.“Cái duyên thôi mà…”“Cái duyên…”. Triệu Diệp liền đứng dậy, vươn vai nói: “Công nhận khó hiểu thật đấy!”.Nhưng từ ngày hôm sau, năm đứa bọn họ không còn ăn cơm cùng nhau nữa, Triệu Diệp nói không biết phải đối mặt với Lâm Gia Mạt thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn gặp Triệu Diệp để nói lời xin lỗi lần nữa.Thời gian đó Triệu Diệp rất tiêu cực, máy nghe nhạc của cậu bật đi bật lại bài hát Sao em lại nỡ để anh đau khổ của Hoàng Phẩm Nguyên, lúc ăn cơm thường xuyên vô cớ hỏi mọi người có món nào là món “cái duyên” hay không, chơi bóng cũng không tập trung, vì sai sót mà mấy lần suýt nữa cãi nhau với Tô Khải.Chỉ có đám Phương Hồi là hiểu tại sao Triệu Diệp lại ra nông nỗi đó. Trần Tầm nói đây là nỗi đau của tuổi thanh xuân. Phương Hồi nói thực ra làm bạn thân cũng tốt, có thể tiến thoái tùy ý, luôn luôn ở vị trí không bao giờ bị tổn thương. Kiều Nhiên liền gật đầu không phát biểu gì, chuyện này đã gây ra cú sốc lớn nhất cho cậu, đặc biệt là câu nói đó của Phương Hồi, coi như chặn đứng đường đi của cậu. Cậu không còn muốn trút bày tâm sự với Phương Hồi nữa, quyết định tự an ủi mình, cam tâm tình nguyện đi làm người bạn thân “có thể tiến thoái tùy ý”. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (34)Lâm Gia Mạt không nghĩ Triệu Diệp lại bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể nghĩ mình lại không thể rút lui hoàn toàn, mà lại rơi vào hoàn cảnh cả hai cùng bị tổn thương. Cô tưởng rằng sẽ lại như trước đây, vờ coi như không có chuyện gì xảy ra và cho qua mọi chuyện, nhưng đến bây giờ cô mới biết mình không thể làm được điều đó. Mẩu giấy như đùa cợt đó đã đánh trúng vào mạch cổ tay của cô, kể cả không mất hết võ công, thì cũng làm tiêu tan năm, sáu phần nguyên khí của cô, khiến cô không dám nhìn vào mắt Triệu Diệp nữa.Trước đây, sau khi tan học, Lâm Gia Mạt đi xem đội bóng rổ chơi bóng, thực ra đó chỉ là xem Tô Khải chơi mà thôi và sau sự việc này, cô cũng bắt đầu chú ý đến Triệu Diệp. Thực ra nhìn Triệu Diệp chơi bóng cũng rất cool, cậu còn cao hơn cả Tô Khả