
! Trải qua thực tiễn anh mới hiểu được điều đó!”.“Tuy nhiên…”. Phương Hồi ngoảnh đầu lại nhìn tôi cười buồn bã: “Tại sao anh không nói với em khi em 16 tuổi?”.Tôi hơi khựng lại, sau đó cũng cười buồn nói: “Thế tại sao em không quen anh hồi em 16 tuổi?”.Sau khi nghe Trần Tầm kể về chuyện của Ngô Đình Đình, Phương Hồi ít nhiều cũng có phần nhạy cảm hơn.Thực ra khi chưa biết sự thật, cô cũng rất quý Ngô Đình Đình, vì trong đám bạn thời để chỏm của Trần Tầm, Ngô Đình Đình là người cứu cho cô nhiều bàn nguy nhất và cũng là người quan tâm đến cô nhiều nhất. Nhưng hiện giờ Phương Hồi không còn cảm kích như thế nữa, cô nghĩ chắc chắn Trần Tầm và Ngô Đình Đình đã thương lượng với nhau chuyện gì đó, chính vì thế Ngô Đình Đình mới tỏ ra thân thiện với cô. Ngô Đình Đình chịu làm như vậy không phải là vì Phương Hồi, chấp nhận cô bạn này, mà chỉ là vì giúp Trần Tầm. Kết hợp với những chuyện mờ ám mong manh đã từng xảy ra giữa họ, Phương Hồi có cảm giác như bị lừa.Tuy nhiên Trần Tầm không hiểu được suy nghĩ này của Phương Hồi, cậu cảm thấy chia sẻ quá khứ của mình với cô là chuyện khiến cả hai người đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng. So với những lời suy đoán nặng nề về chuyện của Lí Hạ, nói thẳng ra không phải sẽ hay hơn sao? Thế nên cậu không ngại ngần khi tiếp tục nhắc đến Ngô Đình Đình trước mặt Phương Hồi, cũng chính vì thế mà đã không để ý đến vẻ sầm mặt của Phương Hồi.Do sinh nhật của Trần Tầm để lại những kí ức rất không vui, thế nên đến lượt sinh nhật mình, Phương Hồi cũng không định tổ chức gì nữa. Mãi cho đến ngày 9-10, không kìm được nữa, Kiều Nhiên mới hỏi Trần Tầm xem định tổ chức thế nào.Trần Tầm nói cậu và Phương Hồi không định tổ chức gì nữa, Kiều Nhiên liền lắc đầu, nói hai đứa cậu là chuyện của hai đứa cậu, năm đứa bọn mình là chuyện của năm đứa bọn mình, không thể coi là một được. Cuối cùng bọn họ đã đi đến thống nhất, một đứa buổi trưa đi mua bánh gato, một đứa đi mua quà, dĩ nhiên là đều phải giấu Phương Hồi. TẬP 1 – PHẦN 5: TRƯỞNG THÀNH (29)Sau khi tan học, Phương Hồi mới được kéo đến một góc trường, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc bánh gato viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Phương Hồi” và ba khuôn mặt rất ranh mãnh của ba anh chàng vì gian kế đã thành công.Mọi người tặng cô một con gấu bông, vòng cổ của con gấu là quà riêng của Trần Tầm, cậu cũng làm một chiếc vòng đeo cổ, xuyên cả những hạt vòng bị rơi trong buổi sinh nhật của mình vào, trong chiếc bình thủy tinh thấp thoáng tên hai đứa.Phương Hồi cười rất hạnh phúc, suýt thì rơi nước mắt.Chiếc bánh gato đó không thoát khỏi số phận bị chia năm xẻ bảy, bọn họ quệt kem lên mặt nhau, kính Kiều Nhiên bị quệt khắp, tóc Lâm Gia Mạt cũng dính kem, Triệu Diệp nói trên người cậu ta, chỗ nào có lỗ là có kem, hai má Trần Tầm bị quệt một bên xanh, một bên đỏ, còn mặt Phương Hồi gần như không nhìn rõ các nét nữa.Lâm Gia Mạt và Phương Hồi vào gội đầu dưới vòi nước tong nhà vệ sinh nữ, vừa gội vừa hắt xì hơi, Lâm Gia Mạt vắt đuôi tóc mình nói: “Sao chỗ này cũng có nhỉ! Tại Triệu Diệp hết! Cậu ta không ném thì mình đã không ném trả!”.“Đúng vậy! Nước lạnh thật đấy!”.“Còn bảo lát nữa đến khu giải trí ở Lam Đảo chơi nữa! Như thế này làm sao đi nổi!”.“Hay là lấy khăn trải bàn lau tạm vậy, đi thôi! Lạnh quá!”.Họ ra khỏi khu giảng đường, Trần Tầm liền bước tới, đưa áo khoác đồng phục của mình cho họ, nói: “Lấy cái này lau đầu đi! Đừng để lạnh!”.“Hay quá! Cũng còn hơn là khăn trải bàn!”. Lâm Gia Mạt đón lấy, cười nói.“Cậu có lạnh không?”. Phương Hồi nhìn chiếc áo phông của Trần Tầm hỏi: “Tối về thì làm thế nào?”.“Không sao, cậu lau nhanh lên!”. Trần Tầm chụp chiếc áo rộng thùng thình lên đầu cô và lau rất cẩn thận.Đúng lúc Kiều Nhiên đi ra, nhìn thấy cảnh đó, cậu lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra rồi lặng lẽ nhét vào ba lô.“Khô rồi thì đi thôi! Hôm nay tớ muốn đấm bốc! Phá kỉ lục của Lam Đảo!”. Triệu Diệp xách ba lô của bọn họ đến nói.“Đi thôi!”. Trần Tầm chụp chiếc áo khoác lên đầu Phương Hồi nói: “Cậu cứ giữ đấy, đừng để gió!”.Hồi đó nếu hôm nào ít bài tập, thỉnh thoảng bọn họ cũng đến khu giải trí Lam Đảo chơi một lúc, đó là khu có rất nhiều trò game trên tầng thượng của siêu thị Lam Đảo, không ít trò chỉ cần bỏ tiền xu vào là có thể chơi, 1 tệ một lần, thường là xem thì nhiều mà chơi thì ít. Thông thường, hành trình của bọn họ là thế này: Đến siêu thị Hải Lam Vân Thiên và Kama ngay bên cạnh để hưởng máy lạnh hoặc lò sưởi. Xúm quanh các quầy hàng cao cấp để tìm những đồ mới lạ, đếm sau giá niêm yết có mấy số 0, hồi đó các siêu thị vẫn còn khá thật thà, món đồ 10.000 tệ, họ sẽ không ghi thành 9.999 để lừa bạn. Sau khi than thở, xuýt xoa một hồi, sẽ có một đứa cao giọng thề rằng: “Bao giờ phất lên, tớ sẽ tặng cho mọi người!”, “Bọn mình chơi một cái, ném một cái, còn lại một cái vứt cho thú cưng chơi!”, “Thôi đi! Sau này khu vực này sẽ không gọi là Hải Lam Vân Thiên nữa, nó sẽ thuộc quyền sở hữu của gia đình tớ, có huy hiệu của nhà tớ! Huy hiệu gia đình ấy, biết không! Tớ sẽ phát cho các cậu mỗi người một cái, mang nó đến địa bàn của tớ, tha hồ chơi