Mỹ nhân đá

Mỹ nhân đá

Tác giả: An Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327432

Bình chọn: 7.00/10/743 lượt.

trước nhà.

– Đoàng…

Một vật gì đó phát nổ. Bụi… không, Khói mù trời. Thạch Tiên và 2 ông bà lão ho sặc sụa. Thiệu Khải Đăng nhanh tay kéo nàng vào trong ngực mình. Không xuất phát từ lợi dụng. Lòng hắn nhói đau khi Tiểu Tiên trong lòng mình phải chịu đựng khổ sở, hành hạ thế này. Ấm quá! Vùng ngực này gợi lại cho Thạch Tiên cảm giác quen thuộc. Cô không biết. Con người mình hay cười là nhút nhát và yếu đuối, lại có vùng ngực rắn rỏi và an lành đến vậy làm cô có cảm giác được chở che. Nhưng nhớ tới ba mẹ, cô vội vàng gọi to:

– Ba mẹ? Ba mẹ đâu rồi?

Lại thêm cái gì đó đang chọi vào nhà. Thạch Tiên cảm giác… nó lao thẳng về phía mình. Nhưng, lại có gì đó chặn lại, vỡ ra. Có tiếng động mà. Khói tan hết, trước mặt Thạch Tiên là một khối đỏ. Người Thiệu Khải Đăng đầy máu, máu bê bết từ tóc nhỏ xuống người:

– Đăng… Bạn sao vậy? … Đăng…

Sự hoảng hốt này… Tiếng Đăng trong tự nguyện đó thật đáng giá. Thiệu Khải Đăng nở một nụ cười sung sướng đến ngất ngây:

– Không phải là máu người. Máu động vật, Tiểu Tiên đừng lo.

Cái thứ chất lỏng sền sệt này coi vậy chứ thật khó tẩy rửa. Nó bám chặt trên tóc hắn. Thạch Tiên bất đắc dĩ phải nghỉ học, ba mẹ già cả không thể nào giúp hắn gội đầu. Cô đành phải…

– Bạn ngồi xuống đi.

– Ừ.

Bây giờ đừng nói là ngồi, bảo hắn nằm luôn cũng được.

– Bạn… bạn mặc áo vào đi!

Mặt của Thạch Tiên đỏ như gấc. Cô là lần đầu nhìn thấy thân thể cởi trần của đàn ông mà.

– Ừ.

Gội đầu mà mặc áo. Thạch Tiên tuy biết yêu cầu của mình rất kỳ cục nhưng… biết làm sao được. Đôi bàn tay nhỏ bé lấy dầu gội, dịu dàng chà lên tóc Thiệu Khải Đăng. Hắn nhắm mắt, nghe ngọt ngào tận tim mình. Thạch Tiên nhẹ nhàng xả nước. Cả bọn người độc ác đó, để tưới hết đống máu đó không biết đã giết bao nhiêu con vật. Vách tường nhầy nhụa máu, bọn chúng muốn cả nhà Thạch Tiên đi cho sớm mà.

– Xin lỗi bạn nha…

– Hửm?

– Chắc bạn phải đến nơi khác ở thôi. – Thạch Tiên ái ngại nhìn hắn – Nhà tôi, bạn thấy rồi đó… Không được…

Hạ n từng nói với cô, ai yêu bạn học Thiệu này sẽ thê thảm lắm. Hắn ta như một đứa trẻ vậy, con người thì mềm yếu, đụng chuyện là hỏng. Thạch Tiên cũng cười như nắc nẻ khi con bé nhái lại hành động, cử chỉ của Thiệu Khải Đăng. Song, những lần tiếp xúc ngắn ngủi, con người yếu đuối ấy toàn mang thân mình che chở cho cô. Cảm động. Đằng sau đó là một cảm giác khác nữa, Thạch Tiên cũng không hiểu, tại sao khi ở bên hắn, cô lại thấy mình như được ai đó sẵn sàng che chở. Rất tin tưởng, rất an toàn. Thiệu Khải Đăng bất ngờ chộp lấy tay Thạch Tiên:

– Không đi đâu hết. Đuổi tôi cũng sẽ không đi!

Chương 59: Phiền Phức

– Mẹ kiếp! Ồn ào…

Tại sao chứ? Hắn chỉ muốn ngủ thôi mà. Người vừa lên tiếng là một thanh niên. Tóc hắn khá dài, trên người khoác một chiếc áo đơn bạc. Nghe tiếng hắn gào, một cô gái vội vã chạy ra:

– Anh…

Gương mặt thanh tú xa lạ. Đầu hắn quay chòng mòng một chút rồi sực nhớ ra:

– Là cô à?

Hắn sống dưới lòng đất này đã lâu. Nói chung là khoảng mấy trăm năm. Lên trên đó mặt trời chói lóa hết sức khó chịu. Hắn không thích ánh mặt trời. Nhưng đồ ăn của loài người thì rất ngon. Những lúc hiếm hoi thức dậy, hắn hay chờ buổi tối để lên trên đó mua thực phẩm, những thứ mình thích. Mỗi năm tính ra ngủ khoảng 11 tháng, còn một tháng thức dậy để ăn. 3 năm trước, trong một lần như thế, hắn đã cứu cô gái này. Chẳng là nhà của cô ta cất ngay trên nhà của hắn. Hai bên làm hàng xóm khá hòa thuận. Người hàng xóm phía trên chẳng mảy may hay biết, phía dưới mình còn có một kẻ độc thân đang sinh sống. Đêm đó cô gái này đi về nhà, mới tới cổng nhà thì đã bị một lũ nào định bắt cóc. Đã kéo được cô lên xe hơi nhưng cũng trong lúc đó, hắn về. Tiện tay cứu, rồi cũng sực nhớ ra, mấy hôm trước mới cứu được một con chó lang thang. Hắn ngủ rồi,ai mà chăm sóc nó?

– Cảm ơn anh…

Úc Huệ Lâm vừa hoàn hồn thì đã bị hắn mang đi. Cô chống cự thế nào cũng không được. Cắn vào vai hắn, không ngờ khơi mào tức giận. Hắn đã…

– Mẹ ơi!

Một giọng nói ngọng líu ngọng lịu. Bên ngoài một đứa bé hơn 2 tuổi chạy vào:

– Mẹ…

Hắn ngơ ngác nhìn cả hai. Úc Huệ Lâm mặt tái mét. Đứa trẻ giương đôi mắt trong veo lên nhìn hắn. Nhìn thấy quen quen:

– Nó giống ta quá. Con ta à?

Huệ Lâm không biết nói gì. Đêm đó, hắn đã ép buộc cô, thật sự Huệ Lâm rất sợ nhưng chống cự có thể bị giết. Nhớ đến các vụ cưỡng hiếp gần đây bởi nạn nhân làm thủ phạm điên cuồng, cô đành xuôi tay, phải sống. Cô còn cha mẹ phải phụng dưỡng. Hai người đều đã già rồi.

“Làm” xong, hắn lăn ra ngủ. Gom góp, mặc lại chiếc áo rách nát, Huệ Lâm định bỏ chạy, nhưng cô hoảng hốt nhận ra ngoài căn phòng đó, xung quanh đều tối đen như mực. Ban đầu cứ ngỡ là ban đêm, Huệ Lâm đành nấp vào trong một xó chờ đợi trời sáng. Song, bình minh không bao giờ đến, và cái gã khốn kiếp ấy vẫn ngủ, dù cô sau đó trong cơn hoảng loạn đã lay hắn dậy, không biết bao lần. Nơi này ngoài cô ra có 3 con chó, 3 con mèo, một số gà, ngỗng, một cặp cự đà. Mọi thứ trong nhà vô cùng bề bộn, thức ăn la liệt khắp nơi. Huệ Lâm đã sống với những thứ đó. Gà may mà cũng tới lúc đẻ trứng. Nuôi gà bằng


XtGem Forum catalog