
u ăn mừng chiến thắng. Vài giây sau, lúc hai người đó trồi lên khỏi mặt nước, anh Steven hầm hầm nhìn Taylor trách cứ: “Anh đã bảo em bám chặt vào cơ mà.”
Không chút ngần ngại, Taylor giơ tay té nước vào anh Steven, hùng hổ nói: “Thì em đã bám chặt rồi còn gì!” Màu kẻ mắt và mascara của cậu ấy chảy ròng ròng trên mặt, nhưng trông vẫn xinh.
Jeremiah gọi: “Belly?”
“Ơi?” – tôi đã bắt đầu quen với vị trí trên này, thật là cao và thoải mái.
“Cẩn thận” – nói rồi cậu ấy lao người về phía trước làm cả người tôi bay bổng lên trời trước khi rơi cái ùm xuống nước. Tôi cười như chưa bao giờ được cười và bị uống khá nhiều nước nhưng không sao, vui mà.
Vừa trồi lên khỏi mặt nước tôi lao thật nhanh tới chỗ Jeremiah đang đứng và bất ngờ dìm đầu cậu ấy xuống nước để trả thù.
“Chơi lại lần nữa đi” – Taylor đề nghị – “Lần này mình chọn Jeremiah. Anh Steven, anh chơi với Belly nhé.”
Anh Steven mặt vẫn chưa hết cau có, làu bàu nói: “Conrad, cậu chơi thay mình đi.”
“Được rồi” – anh Conrad nói đầy vẻ miễn cưỡng.
“Em không nặng tới vậy đâu mà anh lo” – tôi phẫn nộ kêu lên khi thấy thái độ đó của anh.
“Thì anh có nói em nặng đâu” – anh Conrad cúi xuống cho tôi trèo lên vai. Vai anh ấy to và rộng hơn Jeremiah nhiều – “Em ngồi ổn rồi chứ?”
“Vâng.”
Phía bên kia, Taylor đang gặp vấn đề với cái vai của Jeremiah. Cậu ấy không ngừng trượt lên trượt xuống, và mỗi lần như thế họ lại rú lên cười như nắc nẻ với nhau. Họ có vẻ đang rất vui. Nếu không muốn nói là quá quá vui. Tôi theo dõi mà lòng đầy ghen tỵ, tới mức gần như quên bẵng đi rằng mình đang ngồi trên vai anh Conrad và anh ấy đang nắm lấy chân mình.
“Nhanh lên để còn chơi nào” – tôi sốt ruột giục Taylor, giọng đầy ghen tỵ. Tôi thật không thích điều đó chút nào.
Anh Conrad không gặp chút khó khăn gì khi tiến ra giữa bể, mặc dù trên vai đang phải ‘khuân’ cả một khối đồ sộ như thế này.
“Sẵn sàng chưa?” – anh Conrad hỏi Jeremiah và Taylor.
“Rồi ạ!” – Taylor hồ hởi kêu to.
“Rồi ạ!” – phía bên này tôi cũng hét to không kém. Trong đầu tôi chỉ nung nấu một điều: Bằng mọi cách phải hạ cho bằng được Taylor Jewel!
Tôi nhoài người ra đằng trước, dùng cả hai tay đẩy thật mạnh. Taylor tròng trành một lúc trước khi lấy lại được cân bằng trên cai Jeremiah. Cô nàng trợn tròn mắt lên quát: “Ê”
“Xin chào” – tôi mỉm cười chào lại, tay vẫn tiếp tục đẩy.
Taylor nheo nheo hai mắt, dùng hết sức bình sinh đẩy tôi về phía sau. Cũng khá mạnh đấy nhưng chưa đủ mạnh.
Cứ thế, hai đứa chúng tôi đầy qua đẩy lại, tìm mọi cách hất đổ đối phương. Lần chơi này tôi thấy dễ dàng hơn rất nhiều bởi vì tôi cảm thấy vô cùng vững chãi. Tôi đưa tay đẩy mạnh một cái thât dứt khoát và Taylor ngã nhào ra phía trước, trong khi Jeremiah vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi vỗ tay khoái chí trước chiến thắng ngoạn mục vừa rồi. Công nhận trò này vui thật!
Điều bất ngờ thất là anh Conrad sau đó đã giơ tay lên đập vào tay tôi ăn mừng – Bình thường anh ấy đâu phải là dạng người thích ăn mừng kiểu đó.
Lần này, sau khi trồi lên khỏi mặt nước, Taylor không còn cười đàu vui vẻ như lần trước nữa. Mái tóc vàng của cậu ấy ướt nhẹp, dính chặt lấy da đầu. Taylor cáu kỉnh nói: “Trò này như dở hơi ý. Mình không chơi nữa đâu.”
“Cậu thua rồi còn gì!” – tôi bật cười trước thói nhõng nhẽo trẻ con của cô bạn thận.
Anh Conrad từ từ hạ tôi xuống nước. “Chơi hay lắm!” – và anh nở một nụ cười hiếm hoi với tôi. Thề là khi đó tôi cứ nghĩ như mình vừa trúng số độc đắc với nụ cười đó vậy.
“Em chơi là để thắng mà” – tôi kiêu hãnh nói. Tôi biết anh Conrad cũng vậy.
Chương 17
Vài ngày sau lần tôi và Jeremiah chia nhau thanh kẹo Twizzlers cùng uống soda trong rạp chiếu phim, cậu ấy đã tuyên bố với mọi người: “Hôm nay em sẽ dạy Belly cách lái xe số sàn.”
“Cậu nói thật nhá!” – tôi hớn hở kêu lên. Hôm đó là một ngày đẹp trời hiếm hoi trong suốt cả tuần qua. Rất thích hợp cho việc lái xe. Không thể tin được cậu ấy sẵn sàng hy sinh ngày nghỉ của mình để dạy tôi lái xe. Cả năm ngoái tôi đã năn nỉ cậu ấy gãy lưỡi mà không được – còn ông anh tôi, sau 3 buổi đã chạy mất dép.
Anh Steven đang lúi húi mở chai nước cam ép, lập tức ngẩng đầu lên can: “Cậu muốn chết hả nhóc? Bởi vì Belly sẽ giết cả hai đứa chỉ sau vài phút. Đừng dại. Anh nói thật đấy.”
“Anh im đi, Steven!” – tôi trợn mắt, đá cho anh ấy một cái rõ đau vào chân – “Tại anh là một giáo viên tồi thôi.” Chỉ vì trong lần anh ấy dạy tôi cách đỗ xe song song tôi đã chẳng may làm cái chắn bùn của anh ấy hơi móp vào có tí tẹo thôi mà từ sau đó anh ấy nhất quyết không chịu ngồi sau tay lái của tôi một lần nào nữa.
“Em rất tin vào khả năng dạy của mình” – Jeremiah rự hào nói – “Chỉ cần học với em vài buổi thôi, đảm bảo bạn ý còn lái xe giỏi hơn cả anh.”
Anh Steven nhếch miệng cười khẩy: “Chúc may mắn” – rồi như chợt nhở ra cái gì đó, anh nhíu mày hỏi – “Thế hai đứa sẽ đi bao lâu?Anh tưởng hôm nay chúng ta hẹn tới sân tập golf mà”.
“Nếu thích anh có thể đi cùng tụi em” – tôi đề nghị.
“Cậu cần phải tập thêm động tác đánh bóng” – anh ấy cứ làm như tôi không tồn tại không bằng.
Tôi lén quay sang nhìn Jer