Một cục cưng và bốn baba

Một cục cưng và bốn baba

Tác giả: Dạ Khinh Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328750

Bình chọn: 8.00/10/875 lượt.

g Thủy Tinh xuất hiện tại trước mắt.

Tuyết trắng đầy trời đất, cung điện màu trắng Thủy Tinh có trong truyện cổ tích huyền thoại.

Tiểu Hoa vô pháp tới gần tòa cung điện này, nàng biết. Tuy rằng cô cũng không hiểu bản thân vì sao không biết, nhưng mà cô biét, tòa cung điện này chính là vật thể trong mộng, tất cả tước mắt đều là hình ảo mà thôi, không phải là thật.

Cuối cùng là muốn cho cô nhìn thấy cái gì?

Nơi này chính là Tuyết Cốc! Mà cung điện này, là cửa chính của Tuyết Cốc.

Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng dáng tinh tế tao nhã, một thân quần áo trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm, tóc đen bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc , cười nhẹ ngàng, giơ tay nhấc chân, phong hoa tuyệt đại, không thể thay thế.

Cả người cô gái này tản ra hơi thở lạnh như băng, mà đôi mắt lại ấm áp như mùa xuân, phảng phất có thể làm tan chảy con người.

Cô ta dần dần nhích lại gần mình.

Tiểu Hoa kinh ngạc há mồm, “Cô…” Nói còn chưa dứt lời, con mắt co rụt lại, một mặt tái nhợt.

Cô gái này, xuyên qua thân thể của nàng, giống như không phát hiện ra cô.

Quay đầu, lớn tiếng hô, “Đợi một chút, côi đừng đi, nói với tôi cô là ai, là mẹ của tôi phải không?”

Bóng dáng màu trắng giông như không nghe thấy, vẫn như trước đi về phía trước không ngừng

Bạch Tiểu Hoa suy sụp nhắm mắt lại, đúng vậy, nơi này không phải là thật, tất cả đều là ảo tưởng, không gian này đều là giả dối, như vậy tất cả chuyện bên trong cũng đều là giả dối, đến người cũng sẽ không ngoại lệ.

Trong nháy mắt lúc cô nhắm mắt lại, bóng dáng đã đi xa chậm rãi quay đầu, dung nhan tuyệt sắc vẫn như trước, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô xoay người, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Hoa.

Thân thể Tiểu Hoa không dừng được run lên, không thể nào biết một giây sau phát sinh ra chuyện kỳ lại gì, mà cô biết, người con gái này nhất định có mối quan hệ thân thiết với mình, bởi vì trái tim cô dường như nhảy lên một trận lửa nóng.

Cô gái này đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Hoa, im lặng nhìn cô.

Tiểu Hoa cũng ngơ ngác nhìn cô ta, sau khi ôn nhu nhìn cô ta chăm chú, tự nhiên hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Cô gái không nói chuyện, mà khóe môi công lên, cho Bạch Tiểu Hoa một nụ cười tuyệt đẹp. Không phải là dụ dỗ, không là mị hoặc, mà là đơn thuần, mang theo tình cảm mãnh liệt cùng tươi cười quý mến.

“Mẹ – -” Bất tri bất giác, hai chữ mẹ thốt ra. (tiếng hoa mẹ đọc là “mama”)

Nước mắt Bạch Tiểu Hoa, rơi xuống không ngừng, thân thể run run, đầu ngón tay chỉ cách cô gái này mấy milimet.

Không đụng được!

Đầu ngón tay xuyên qua thân thể của cô ta!

Bạch Tiểu Hoa khóc không thành tiếng, giống một đứa nhỏ tìm không thấy phương hướng, la hét khóc rống lên.

Cô gái tươi cười dần biến mất, giống như cảm nhận được sự bi thương cùng tuyệt vọng của Bạch Tiểu Hoa, cặp mắt kia như có thể nhìn thấy thế gian lại dâng lên một nỗi sầu cùng lo lắng.

“Cô có cảm giác đúng hay không? Này đang nói chuyện với cô đó, vì sao cô không nói chuyện? Cô nghe được tôi nói chuyện đúng không? Nói chuyện với cô đó, nói chuyện với cô! Nói chuyện nói chuyện! Cô có phải là mẹ tôi không? Phải hay không? Phải hay không?” Bạch Tiểu Hoa điên cuồng vươn hai tay, muốn ôm cô gái kia, mà mỗi lần đều vồ hụt, liên tiếp ngã trên mặt đất. Sau đó lại không cam lòng đứng lên, tiếp tục nắm lấy thân thể cô gái kia, hy vọng có thể đụng vào cô ta.

Trong mắt cô gái xuất hiện một loại biểu cảm khó diễn tả bằng lời.

Bạch Tiểu Hoa mệt mỏi, gục ở trên mặt tuyết, nước mắt đã kết thành băng, mà cô không cảm thấy chút lạnh lẽo nào

Nàng giương mắt, chống lại ánh mắt của cô gái này.

“Tuy rằng ta không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi biết, Cô là mẹ của tôi! Cô đã mất đi? Cho nên mới trở thành linh hồn chờ đợi, chính là ngày tôi xuất hiện, đúng không?”

Cô gái không nói chuyện, lại mỉm cười với cô, bên trong nụ cười này, bao gồm sự quyến luyến nồng đậm cùng tình yêu, biển cả nặng nề, quan trọng hơn Thái Sơn!

Q.2 – Chương 17: Minh Nguyệt Tái Hiện! Mọi Người Chấn Kinh

Tuyết Huệ Bạch Tiểu Hoa cũng không biết khi mình ở trong ảo cảnh tỉnh ngộ người bên ngoài trừ bỏ nhìn không thấy những hư ảo này lại thấy hết tình huống của cô. Giờ phút này, thân thể Bạch Tiểu Hoa từ trong tản mát ra hào quang trắng tinh, giống như một tầng băng nhàn nhạt, bao trùm trên thân thể khiến cô thánh khiết mà cao quý. Thân thể của hắn chậm rãi bay tới giữa không trung, cả người ở trạng thái mê man, gắt gao nhắm hai mắt tựa hồ không hề hay biết. Mọi người ngừng thở, không dám nói nhiều, càng không dám lên tiếng.

Hai tay cô tạo thành chữ thập, đặt ngang trên lồng ngực, cả người nằm ngang, trôi nổi ở giữa không trung. Quét xuống bóng dáng nhỏ mảnh nhàn nhạt trôi nổi trên thân thể cô, cùng cô mặt đối mặt. Bóng dáng kia cơ hồ là trong suốt, hoàn toàn không cảm giác được thật thể của hắn,nhưng lại làm cho người ta cảm giác một loại an bình tương hòa. Bỗng dưng, một đạo quang mang chói mắt đột nhiên nở rộ, trong rừng hãm nhập một mảnh ánh huỳnh quang trung thuần trắng. Vẫn giằng co hơn mười giây, hào quang mới từ từ tối sầm tiếp xuống. Chỉ có to


Lamborghini Huracán LP 610-4 t