
phiền toái nữa. Những nữ sinh vì Hạ Lưu Ly mà khi dễ cô cũng buông xuống, mặc dù không cho cô sắc mặt tốt nhưng cũng không thô bạo động thủ như trước nữa.
Bạch Tiểu Hoa rốt cục sống dễ dàng hơn nhiều, áp lực giảm bớt, tâm tình cũng tốt hơn.
Chỉ là lúc nhìn thấy Hạ Lưu Ly, cô lại có chút không tự nhiên, có một loại khẩn trương không thể diễn tả được. Nhưng Hạ Lưu Ly lần nào cũng chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu đi,giống như
Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng lần này chuyện không thoải mái rất nhanh liền trở nên tốt đẹp nhờ cuộc sống vườn trường mà bị xua tan đi.
Bởi vì nguyên nhân bề ngoài, Tiểu Hoa không có biện pháp tham gia đại đa số câu lạc bộ trong trường học. Thật ra thì cô yêu thích ca hát, cũng rất thích khiêu vũ, thế nhưng cô không dám tham gia clb văn nghệ, cho nên tìm một cái clb hết sức tầm thường, rất ít người sẽ chọn. Được mệnh danh là “lãnh môn” —— câu lạc bộ nghiên cứu dược lý thuốc bắc.
Mặc dù có rất ít cô gái sẽ thích cái này, nhưng Tiểu Hoa vẫn tương đối cảm thấy hứng thú, cô vẫn cảm thấy thuốc bắc so với thuốc tây thì tốt hơn, biết nhiều kiến thức linh tinh về dược thảo hơn, nói về dược thảo thì cô cũng có chút ít hiểu biết.
“Hiên Hiên, anh không tham gia câu lạc bộ sao?”
Nhìn bộ dạng lười biếng như mèo của Sở Vân Hiên, Bạch Tiểu Hoa không khỏi lo lắng cho hắn. Người này lúc nào cũng một bộ dáng lười biếng, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, không tham gia bất kỳ hoạt động nào. Mặc dù có rất nhiều câu lạc bộ, chủ nhiệm các câu lạc bộ rối rít lấy lòng nhưng đại thiếu gia – Sở Vân Hiên hắn vẫn như cũ không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
“Không tham gia, không có ý nghĩa”. Ngáp một cái, Sở Vân Hiên híp con ngươi hẹp dài, phượng mâu trực tiếp nhếch lên nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa, đột nhiên tà tứ cười một tiếng đưa tay ôm cổ của cô từ từ đến gần cô.
Bạch Tiểu Hoa cả người căng thẳng, cảnh giác ngửa ra sau.
Sở Vân Hiên không cho cô cơ hội chạy trốn, nhẹ nhàng đem cô kéo trở lại.
“Cô khẩn trương như vậy làm cái gì, tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, mắt của cô có ghèn mà thôi.”
Bạch Tiểu Hoa theo bản năng lấy tay chà đi lại nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười giảo hoạt vui vẻ, mới biết vừa rồi mình bị hắn đùa bỡn, tức giận hất tay của hắn ra, mở quyển sách ra không nhìn hắn nữa.
Sở Vân Hiên ngước mắt, tầm mắt lướt qua Tiểu Hoa, thẳng tắp rơi vào trên người Hạ Lưu Ly cách đó không xa, mà Hạ Lưu Ly cũng chăm chăm nhìn hắn, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy khó chịu cùng lửa giận.
Nhếch khóe miệng tựa như khiêu khích, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tiểu Hoa .
Hạ Lưu Ly trong mắt lửa giận liền nhanh chóng bị đốt lên đỉnh điểm.
Hận không thể chặt ngay cái tay kia xuống.
Người chung quanh thấy hắn sắc mặt cực kỳ kém, thắc mắc hỏi, hắn nở nụ cười nói, “Không sao.”
Bạch Tiểu Hoa vẫn cúi đầu xem bài nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vân Hiên, buồn buồn hỏi, “Thế nào?” Không khí giống như có điểm không đúng.
Sở Vân Hiên cười nhạt, môi đỏ mọng khẽ mở, “Không có gì.”
Bạch Tiểu Hoa ồ một tiếng, cẩn thận liếc nhìn Hạ Lưu Ly một cái, thấy hắn thần sắc như thường cùng mấy mỹ nữ bồi bên cạnh hắn. Đáy lòng thâm tức giận, nhỏ giọng rủa một tiếng, ở đáy lòng thầm mắng hắn.
Thật không biết xấu hổ, nam nhân này rõ ràng có nhiều nữ nhân như vậy thích hắn, hết lần này tới lần khác luôn dây dưa cô, còn cướp đi nụ hôn đầu của cô. Rõ ràng cướp đi nụ hôn đầu của cô, thế nhưng bộ dáng lại giống như cái gì cũng không có phát sinh, chỉ có cô ở chỗ này giận dữ không ngừng.
Meo meo cái con khỉ ! Thật là cái người tính khí thất thường.
. . . . . .
Xách theo y phục mới giặt xong, Bạch Tiểu Hoa khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, bất an bồi hồi đứng ở cửa cầu thang lầu năm khu hai của trường đại học.
Thật vất vả hỏi thăm được lớp học của Tiêu Lạc Hàn, nhưng cũng không dám đi tìm hắn, mặc dù vẫn tự nói với mình, chẳng qua là trả lại y phục cho hắn mà thôi, không có việc gì lớn, không cần khẩn trương.
Mặc dù vẫn động viên mình cố gắng lên, nhưng chân chính mình lại là kẻ không có tiền đồ, dính vào cửa cầu thang nơi này, thế nào cũng không cử động được.
Đang ở thời điểm cô muốn từ bỏ, Tiêu Lạc Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc bồi hồi đứng bất động ở cửa cầu thang.
“Học muội, em là tới tìm tôi sao?”
Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại vừa đúng thấy hắn nở nụ cười ấm áp, trong nháy mắt trong tim bỗng đập mạnh, khẩn trương ngay cả nói cũng nói không xong, hàm răng căng thẳng run run, “Này, cái này. . . . . . Trả lại cho học trưởng.” Nói xong, cầm cái túi cô đang xách đưa tới trước mặt Tiêu Lạc Hàn.
Tiêu Lạc Hàn thật giống như là quên mất cái gì, dừng lại mấy giây mới nghĩ tới, khoái trá nhận lấy, “Thật ra thì có thể không cần trả tôi cũng được, còn phiền toái em đi một chuyến, ha ha . . . . .Di? Giặt ? Là em giặt sao?”
Thấy y phục trong túi sạch sẽ lại có chứa mùi thơm ngát, Tiêu Lạc Hàn kinh ngạc nói.
Bạch Tiểu Hoa lúng túng cười nói, “Chỉ là, chỉ là tùy tiện giặt thôi, bởi vì bị tôi làm dơ, cho nên. . . . . .”
“Cám ơn em!” Tiêu Lạc Hàn dị