
cao va những kẻ luôn luôn khước từ tôi. Người ta có thể tìm ra những người bạn giữa những kẻ bất lương bất cứ ngày nào, nhưng đó là điều khó khăn để làm như thế giữa những kẻ lý tưởng và người thông thường, nếu người ta có danh vọng. Anh gần như là người duy nhất vào lúc đó. Và cái cách sự việc tiến triển – thiên hạ thích nhất cái gì khó cho họ đạt được, anh đồng ý chứ? Tôi luôn luôn muốn những người bạn nhưng đó luôn luôn là những người đàn bà mà họ hấp dẫn tôi.
– Đấy là một phần lỗi lầm của anh đó anh Muoth ạ.
– Tại sao?
– Anh thích cư xử với tất cả mọi người như anh cư xử với những người đàn bà. Điều đó không có kiến hiệu với các bạn hữu và đó là vì sao họ rời bỏ anh. Anh là một người ích kỷ.
– Cảm tạ thay tôi được thế. Còn gì nữa, anh cũng thế mà. Khi Lottie mất tinh thần đem bộc bạch nỗi khổ của nàng cho anh nghe, anh chẳng giúp gì cho nàng cả. anh cũng chẳng thèm đá động đến lời xin lỗi vụ rắc rối ấy để cải hoá tôi, mà vì lẽ đó tôi xin chịu ơn. Sự vụ đó đã đem đến cho anh một cảm giác ghét bỏ tôi và anh đã lẩn tránh tôi.
– Phải, tôi có mặt đây này. Anh nói đúng, lẽ ra tôi nên cố giúp đỡ Lottie, nhưng tôi không hiểu những việc này. Chính cô ta đã cười vào mũi tôi và bảo rằng tôi chẳng hiểu gì về tình yêu cả.
– Vâng, anh giữ tình bạn. Đấy cũng là một phạm vi tốt đẹp. Nào, chúng ta sẽ tập bài hát vậy. Hãy ngồi xuống đệm đàn đi. Anh có nhớ cái lần đệm đàn đầu tiên với anh như thế nào không nhỉ? Trông như thể anh dần dần trở nên nổi tiếng.
– Sự việc đang cải thiện, tiến dần nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp anh đâu.
– Vô lý, anh là một nhà soạn nhạc, một nhà sáng tạo, một vị thần nho nhỏ! Danh tiếng là gì đối với anh? Người như tôi thì phải nhào tới với nó bất kỳ ở nơi nào. Các ca sĩ và những người kẻ đi dây thì phải làm cái điều giống như những mụ đàn bà, đem hàng hoá của họ ra chợ khi chúng còn tươi tốt. Nổi tiếng một cách hoàn toàn, và tiền bạc, rượu vang và sâm banh! Các hình ảnh trên báo chí và những vòng hoa! Tôi nói cho anh hay, nếu ngày hôm nay mà tôi trở thành vô danh hoặc có lẽ phổi hơi bị sưng, thì tôi sẽ chấm hết vào ngày mai, danh tiếng và những bó hoa và tất cả cái còn lại sẽ đi đến một chung cuộc phá sản.
– Ồ, không nên lo lắng về chuyện đó đến khi nào nó xảy ra.
– Anh biết không, tôi rất hiếu kỳ về tuổi già. Thanh xuân tuổi trẻ là một sự lừa bịp thực sự – một sự lừa bịp của báo chí và những sách giáo khoa. “Thời gian tuyệt vời nhất của đời sống một người!” Người già cả tuổi tác có vẻ thoả mãn nhiều hơn là tôi, tuổi trẻ là thời gian khó khăn nhất cho cuộc sống. Ví dụ, sự tự tử hiếm khi xuất hiện ở người già cả.
Tôi bắt đầu đàn dương cầm và chuyển sự chú ý sang bài hát. Một cách nhanh chóng anh ta đã biết giai điệu và anh ta thúc khuỷu tay tán thưởng vào tôi ở nơi bnả nhạc điệp khúc một cách có ý nghĩa từ khoá thanh trình trưởng đến khoá thanh trình thứ.
Khi tôi về đến nhà tối hôm đó, tôi nhận được, như tôi đã e ngại, một phong thư từ ông Imthor gồm có một bức thư ngắn, thân mật và một số tiền thù lao còn nhiều hơn là to tát nữa. Tôi gửi trả lại số tiền và bỏ vào phong bì một bức thư ngắn nói rằng tôi hoàn toàn thoải mái và thích được phép thăm viếng nhà ông như một người bạn. khi tôi gặp lại ông, ông mời tôi đến và viếng thăm ông ta trở lại ngay và nói:
– Tôi nghĩ rằng ắt anh cảm thấy ưa thích về điều đó. Gertrude bảo tôi không nên gửi cho anh gì cả, nhưng tôi nghĩ tôi chỉ làm cái công chuyện tương tự mà thôi.
Từ lúc đó tôi là người khách thường xuyên ở nhà ông Imthor. Tôi đã chơi phần vĩ cầm thứ nhất ở nhiều cuộc hoà tấu tại đây. Tôi đem theo nhạc mới của tôi và của người khác và hầu hết các tác phẩm ngắn hơn của tôi đều được trình tấu đầu tiên tại đây.
Một buổi chiều vào mùa xuân tôi nhận thấy Gertrude ở nhà có một mình. Trời đang đổ mưa, và khi tôi lướt đi trên bậc tam cấp đầu tiên để ra về thì nàng không để tôi đi ngay. Chúng tôi đã bàn luận về âm nhạc, và rồi gần như ngẫu nhiên một cách không có ý định tôi bắt đầu nói với nàng một cách đầy tin cậy, đặc biệt về cái thời kỳ khắc nghiệt mà tôi đã trải qua, mà trong đó tôi đã sáng tác những ca khúc đầu tiên của tôi. Rồi tôi cảm thấy luống cuống và không biết tôi có khôn ngoan trong việc thú nhận điều này với một cô gái. Gertrude nói với gần như là bẽn lẽn:
– Tôi cũng có một cái gì để thú nhận mà tôi hy vọng anh sẽ khôngtức mình. Tôi đã chép lại những bài hát của anh và đã tập dượt nó.
– Cô biết hát à? – tôi kêu lên với sự ngạc nhiên. Đồng thời cũng nhớ lại với sự buồn cười về cái tai nạn của mối tình son trẻ đầu tiên của tôi, và nó đã kết thúc như thế nào khi tôi nghe cô gái đó hát dở tệ đến như thế.
Gertrude mỉm cười gật đầu:
– Ồ vâng, tôi có hát, mặc dù chỉ hát cho một vài người bạn và cho sở thích của tôi thôi. Tôi sẽ hát các bài hát của anh nếu anh đệm dương cầm cho tôi.
Chúng tôi bước tới dương cầm và nàng đưa tôi bản nhạc mà nàng đã chép lại trong bàn tay nữ nhi nắn nót của nàng. Tôi bắt đầu đệm một cách nhẹ nhàng, như vậy qtg có thể nghe nàng. Nàng hát một bản, rồi bản khác, và đã lắng nghe và nghe thấy âm nhạc