
u vậy được. Ngày mai là chủ nhật rồi. Mình về nhà. Thứ Hai đi học…Còn kiến thức của một tuần nữa. Phải học thôi…Nhất là cậu ấy…_Di cúi đầu tính toán.
-Thôi cũng được. Càng an toàn…hihi_Hắn gật đầu. Mặc dù muốn tránh cái chuyện học hành ở đây tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc nhưng cái quang trọng vẫn là chuyện sảy ra vào chiều hơm qua…Hơi có chút nguy hiểm.
-An toàn gì?_Di đưa mắt khó hiểu nhìn hắn.
-Haha…không có gì…Thôi xem phim đi. Mai vào viện ròi chiều mai về.
-Umk!_Di gật đầu. Vừa xem phim vừa nghịch ngợm ngón tay đang ôm chặt lấy cô của hắn.
Hắn có cảm giác thật hạnh phúc.
*******************************
-Bố khi nào con về thăm bố lại nhá! Bố phải cố dưỡng bệnh tốt há._Nó ôm chầm lấy bố nó. Cúi đầu thút thít.
-Con nhỏ này!_Bà Liên ôn tồn mắng con gái.
-haha…Lên lại trên ấy thì phải cố gắng học tốt vào con. Còn thi đại học nữa đấy. Khi nào thi xong thì về đây chơi với bố._Ông Tiền khẽ đập vào vai nó nhắc nhỡ.
-dạ!_Nó buông ông ra vẻ lưu luyến. Hai mắt nó đã đỏ hoe từ bao giờ. Huhu…nó không muốn xa người bố thân yêu đâu.
-Nhờ cháu chăm sóc con bé nhé?_ông tiền đưa tay lên xoa đầu con gái. mỉn cười nhìn Phi vẻ nhờ cậy.
-Vâng! Chắc chắn rồi ạ!_Phi nhìn ông Tiền cười cười. Rồi đưa mắt nháy nháy điệu nghệ với nó.
-Cậu chủ! Nấu con bé có điều gì không phải với cậu thì cậu cứ điện thoại nói với tôi. Trong thời gian qua tôi không lên đó được nên con bé thay tôi. Nhưng khoảng mấy tuần nữa tôi sẽ về lại làm._Bà Liên dịu dàng nhìn Phi.
-Dạ! Bác không cần lên sớm vậy đâu ạ! Việc nhà cậu ấy làm rất tốt!
-Vậy cũng không được! để mấy tuần nữa tôi thu xếp rồi lên.
-Không cần…_Phi chưa nói hết câu đã bị cái véo mạnh của Di làm cho im bặt.
-Bố mẹ ở lại mạnh khoẻ! Con qua nhà bác Tâm một chút ạ! Trưa con lại ghé vào.
Nó cười cười kéo tay Phi đi nhanh ra khỏi phòng bệnh. Trừng trừng nhìn cậu bạn.
-Cậu điên à! Muốn mẹ biết hả?_Nó cố gằng từng chữ.
-Càng tốt!_phi khoanh hay tay trước ngực nói vẻ bình thãn. Ánh mắt hơi gian gian như tính toán điều gì đó.
-cậu…_Giận xanh mặt…
Chap 22: Chỉ mới bắt đầu…
-Nó đi ròi!_Toàn đánh mạnh vào bả vai của anh. Cái cảm giác đau do bị đánh không thể khiến cho anh quên đi nỗi đau nơi trái tim mình. Có thật anh nên bỏ cuộc không? Người ta nói .Khi yêu một người sẽ cầu chúc cho người đó hạnh phúc như sao trong lúc này đây anh lại không làm được.
-Này thằng kia! Nghe tao nói gì không vậy hả?_Toàn tức giận.
-…_anh không để ý thằng bạn mà vẫn tiếp tục theo đuổi cái suy nghĩ của bản thân. Chìm đắm trong nỗi đau thấu tim mà không thể dứt ra được.
-Đik m! Mày định làm gì vậy hả? Đừng có giống thằng điên như vậy!_Toàn nổi khùng nhìn anh bạn của mình. Cảm giác sao lại thấy thương thằng này quá chừng. Buông lời **** rủa tục tĩu một câu. Thật ra nói mấy từ này cũng không phải là thói quen của anh. Chỉ có điều khi thật sự bực mình vì kìm nén quá lâu Toàn mới xả ra như vậy.
Toàn bực mình khi nhìn thấy thằng bạn của mình trong mấy ngày qua luôn có tâm trạng như một kẻ mất hồn và bất lực như vậy. Một thằng con trai luôn tự tin vào bản thân mình, luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý mà trong lúc này lại biến thành kẻ đang tìm cách trốn chạy với bí mật 10 năm qua hay sao.
-Tao không sao! Mày về đi!_Anh ngẩng đầu nhìn cậu bạn có ánh mắt như muốn đập vỡ bất cứ đồ vật nào có trong căng phòng này. Anh biết Toàn quan tâm đến anh…nhưng chuyện này không phải nói bình tĩnh giải quyết là có thể bình tĩnh được.
-Mày nói cho tao biết! Ruốc cuộc thì mày định làm gì hả thằng kia?_TOàn tức giận khi thấy vẻ mặt tiều tuỵ của Long.
-Không làm gì cả? Chuyện này đâu phải tao nói làm gì là làm được đâu!_Long cúi đầu. đưa tay lên nắm lấy mái tóc mệt mỏi vuốt ngược ra đằng sau.
-Thì mày cũng phải nói với con bé chứ! Làm gì mà hôm qua để thằng nhóc đánh cho sức môi mà còn bày đặc yêu nó những 10 năm.
-Mày không nói thì người ta bảo mày câm à!_Anh tức giận hét lên.
-Kệ mày tao về!_Toàn lắc đầu nhìn thằng bạn. Đã lâu ròi anh không thấy nó tức giận như vậy. Trừ cái việc cách đây ba năm về trước.
*********
-Mày dừng lại đi! Đánh nữa là nó chết đấy!_Cậu bé Toàn mặc đồng phục của học sinh cấp ba nhăn nhún bám đầy bùn đất vì vật lộn đánh mấy thằng đang nằm liệt sĩ một góc đưa tay kéo thằng bạn đang tức điên đánh cái thằng chọc ghẹo nhỏ Di trên đường về nhà, làm nhỏ ta khóc lên khóc xuống.
-Bỏ tao ra!_Long hét lên. Hất mạnh tay Toàn ra. Đánh tới tấp vào mặt thằng đó. Khiến mặt thằng đó toàn là máu răng mũi lẫn lộn. Cuối cùng phải vào viện nằm xuốt một tuần liền…(gớm)
Chỉ duy nhất lần đó gần đây nhất Toàn thấy thằng bạn của mình nổi giận như vậy.
Toàn vừa đi ra khỏi cửa phòng, đưa chân đạp mạnh vào cánh cửa một cái. Xong anh đưa tay vào túi quần zin lấy ra hộp thuốc lá. Ngậm một điếu bật lửa rồi rít một hơi dài xong nhã ra một cách điệu nghệ.
************************
Sáng thứ hai…
-Hoàng Phi! dậy nhanh lên! sắp muộn học ròi đấy_Nó đưa tay giật mạnh chiếc chăn bông mà cậu bạn lười biếng kia…(ây da là bạn trai của nó mới đúng) đang quấn quanh lấy thân hình dài lêu khiêu đó.(Mà bạn trai khi nào vậy nhĩ