Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324400

Bình chọn: 9.5.00/10/440 lượt.

i người Long, nhưng càng cố thì nó càng bị gìm chặc lại.

-Anh…Anh làm gì vậy?_Nó hét lên.

-Thật sự anh nên bỏ cuộc hay không?_Tiếng nói của Long phả vào cổ nó nhẹ nhàng, ấm ấm… làm cho cả người nó nóng bừng lên. Những gì anh nói nó không hiểu. nhưng trước tiên phải thoát khỏi tình cảnh ngại ngùng này đã.

-Anh nói gì vậy…Nhưng trước tiên thả tôi ra rồi nói chuyện chứ._Hai tay nó dùng sức đẩy nhẹ Long ra như cánh tay anh quá chắcchắn làm nó cảm thấy sức lực của mình giống như một con kiến đang kéo một con voi( dù nhỏ hay lớn)

-Anh ….Anh có nên bỏ cược không?_Lại câu hỏi đó. Cái giọng khàn đặc của một thằng con trai lại phả vào cổ nó.

-Xin lỗi. Tôi sẽ nói cậu ấy xin lỗi anh. Nhưng anh không sao chứ. Có cần đi bệnh viện kiểm tra…não không?_Nó cảm thấy bực bội. Thật ra thì dầu anh ta bị va chạm vào cái gì vậy. Cậu ta có giàu đến mấy thì không nên đánh con người ta ra nông nỗi như vậy chứ.

-…

-Anh không sao chứ?_Nó cảm thấy cánh tay của Long đã dãn ra đôi chút.

-haha…

Long đang cúi đầu cười làm nó tức điên lên. Thôi người mới bị đập đầu chỗ nào đó thường hay bị chạm. Không chấp.

-Anh có bị đập đầu chỗ nào không?_Nó mở to mắt. vùng ra khỏi người Long. Xong cả người nóng giần lên vì lúc này Long càng cười to hơn.

-Không không ….sao_Long đưa cánh tay lên vẩy vẩy với nó như không có chuyện gì nhưng người thì cúi gập xuống cười càng to.

Choáng.

-Anh…anh …không sao thật chứ! Hay …_Nó lo lắng cúi đầu nhìn Long.

-Về thôi…haha…_Long cố nịnh cười. Kéo tay nó đi. Mặc cho cái vẻ mặt lo lắng của nó.

Nó bị Long dẫn đi. Trời lúc này đã trong xanh trở lại. Mấy đám mây hình kẹo bông gòn cứ bước đi chầm chậm trên nền trời xanh thẵm.Có cảm giác cái nóng lúc nãy đượ mưa làm dịu bớt.

*****************

“Cốc …cốc…cốc…”_Tiếng gõ cửa cứ đánh lên liên hồi mà cánh cửa vẫn không dịch chuyển.

-Phi…_Nó lí nhí nói.

….

….

….

Im lặng và Im lặng…Dường như trong phòng không có người. mà cho dù có người thì cậu ấy cũng không buồn ra mở cửa cho nó dù nó vì cái tát hồi chiều.

Nó uể oải nhìn xuống cầu thang. Lúc bước vào nhà nó không để ý lắm như lúc này đây nó nhân ra là căn nhà tối om không có một bóng đèn. “Chắc cậu ấy vẫn chưa về nhà” Ý nghĩ loé qua trong đầu nó rồi tự nhắc nhở mình. “Cậu ấy chắc là giận lắm”. Mặt nó hơi nhăn lại rồi nhìn xuống chiếc túi nhỏ trong tay mình nãy giờ.

-Thôi để đây cũng được._Nó đưa chiếc túi lên cao, đang định mắc vào chốt khoá cửa thì…

Bất ngờ cánh cửa mở toang. Nó bị lôi tuột vào bên trong. Nhưng không biết là ai kéo nó cả. Vì bị bất ngờ nên nó hét lên một tiếng. Nhưng lại bị bàn tay to mềm mại có cảm giác quen quen giữ lại. Bàn tay có mùi Oải Hương quen thuộc.

Nó không la nữa. Nó biết đó là ai. “Cậu đã ở trong phòng từ trước khi nó về”

Nó bị ném mạnh xuống đống chăn gối ấm áp có mùi dịu nhẹ. Đầu hơi choáng một chút nhưng vẫn có chút bình tĩnh.

-Cậu làm gì vậy hả?_Nó lí nhí. Cả người nóng dần lên.

Khi đã quen với bóng tối. Nó mới thấp thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Phi. Ánh mắt của cậu như phát sáng, có chút kì lạ nhưng lại rất dịu dàng. Sống mũi cậu cao cao, mặt nó sát cậu đến nổi nó có thể đếm được hơi thở của cậu. Bờ môi cậu nhếch lên, trong bống tối taoh thành đường cong quyến rũ. Ánh đèn yếu ớt của cây đèn đường chiếu vào má cậu tạo nên cái vẻ huyền bí lạ lùng.

-Cậu…_Nó thấy cậu vẫn im lặng. Chỉ nhín nó kì lạ nên định hỏi thêm gì đó thì…

Bờ môi nó bị môi cậu khoá chặt lại bằng một nụ hôn thật sâu. Có chút nhẹ nhàng như vẫn quyết liệt. Đến nổi nó cảm thấy không khí trong phổi mình như bị cậu hút đi hết. Nó đưa tay lên định đẩy cậu ra thì bàn tay nó bị cậu gìm chặt. Bàn tay ấm áp của cậu ấn tay nó xuống chiếc gối ềm mại. Đôi môi ấm áp mơn trớn trôi nó, có vẻ thích thú…hừ hừ Quên luôn cả chuyện buổi chiều.

Nghẹt thở…nhưng nó chỉ muốn thời gian dừng lại như giây phút này đây…Hạnh phúc.

-Nè! Hắn ta còn làm gì nữa không?_Phi dừng lại. hơi thở dịu nhẹ phả vào mặt nó.

-Không_Nó trả lời đôi mắt mở to vẻ ngây thơ.

-Lần sau không được như thế nữa!_Phi nhìn nó, ánh mắt nghiêm nghị vẻ ra lệnh. Ánh sáng yếu ớt chiếc vào khoé môi đang cười vẻ hài lòng vì câu trả lời của nó hồi nãy.

-Nhưng lúc nãy cậu…_Nó định nói đến chuyện cậu quá quắt ban chiều thì khoé môi lại bị cậu bịt chặt.

********

Rất lâu sau đó cậu lưu luyến một hồi mới thả nó ra…để nó được hít hà cái không khí trong lành.

Nó ngồi bật dậy, cố điều hoà lại nhịp thở của mình. Con sói háo sắc này…hừhừ..Định giết người ta hay sao vậy chứ. Hai má nó đỏ bừng lên.

Phi đưa tay ôm từ phía sau nó, cúi đầu hôn vào phần vai trần của nó làm cho nó thấy nhột, người thì cứng đờ lại. Nóng khắp toàn thân. Hơi thở của cậu phả vào da thịt của nó, có cảm giác âm ấm…

-Lần sau không được đi với đứa con trai nào mà không có tớ nữa.

Tiếng nói khàn đặc của cậu cất lên. Tóc cậu dụi vào vai nó như một đứa trẻ con nhõng nhẽo.

-Cậu đói chưa?_Nó lí nhí hỏi.

-ưmk!_Phi trả lời nhưng vẫn không quên nghịch ngợm lọng tóc phía sau của nó.

-Vậy tớ nấu mì xào ăn nhé!_Nhột.

-Ưmk! Nhưng không được để ớt nhiều đâu đấy!_Cảnh báo, cười gian. =^=

-Cậu…cậu hôm đó khô


Lamborghini Huracán LP 610-4 t