Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324071

Bình chọn: 8.00/10/407 lượt.

ải bật cười thật to. Má trái của cô có mất vệt lằn dài do gác đầu lên chiếc áo khoác nhăn nhún, tạo thàng mấ vệt trên mặt giống như bị người ta làm dấu ấy. đầu tóc rối tung lên, cái chùm tốc bối có mấy sợi tốc bung ra vẻ thảm hại, hai mắt thì đỏ lên…haha…Phải nói là tàn tệ…

Hắn cười to đến nổi hai má Di đỏ lựng lên dễ thương, môi mín chặt lại, rồi quay đầu chạy đi. Hét lại với hắn một câu. “Tại cậu cả đấy”

Đúng tại hắn, tại hắn mà cô thức suốt đêm chăm sóc hắn nên không về phòng ngủ, nên mới như vậy. Hắn thật là xấu khi trêu chọc cô như vậy. Thật ra hắn định ba phát cho cố một lời cảm ơn nhưng câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy khuôn mặt “Dễ thương” của Di lại là “NGốc” thế là hắn đành thuận chiều đi theo thôi. Trêu cô cũng khiến cho hắn có chút vui vui…hihi..

*******

-Mặt em bị gì vậy?

Ông anh họ nhìn vào má nó mà hỏi với vẻ mặt tức cười nhất. Khiến nó như muốn ộc máu mà chết cho rồi. T^T

-…_Nó không mở miệng nói chỉ nhìn thằng bạn đang đứng bên cạnh mình đang ôm bụng cười không ra tiếng. Thật tức chết đi được.

-Ngốc chết được!

Giọng thằng con trai mà nó ghét nhất. Cái câu phán của anh ta làm nó shóc toàn tập. Tại sao ai cũng bảo nó “ngốc” chứ. Nhất là toàn mấy đứa mà nó cảm thấy ghét nhất. ông trời ơi! Thật ra kiếp trước nó làm gì nên tội mà kiếp này nó toàn gặp mấy thằng con trai “mồm miệng chém chết”(Đọc mồm đọc địa…Hehe!!!>**^{< nó hết vậy trời!

-Anh…_Nó gắt lên thật to, hai má đỏ lựng lên. Phi đang đứng bên cạnh nó thì càng cười một lúc một to… “Sôi máu”

-Ừm cũng đúng thật! Ngốc chết được!_Trên nỗi đau của nó ông anh nó cuòn đâm vào vết thương của nó một nhát dao. Phán một câu với giọng điệu rất chi là bình tĩnh như không để ý trên mặt nó đang có hai chữ “Tức giận”

Long nhìn nó, khoé môi nhếch lên nụ cười châm chọc rồi khi nghe Toàn nói như vậy thì cậu quáy người cười phá lên=> Toàn cũng cười ta…

Tiếng cười của ba chàng trai tạ thành những hợp âm rất chi là trong trẻo mê hoặc lòng người cuốn hút mấy cô gái đang đi trên đường. Còn cô gái nhỏ nhắn, toàn thân đang đỏ dành vì tức giận đứng im, hai tay nắm chặt lại rồi cố gắng nghiến từng từ một:

“Các. Người. Chết. Đi”

Cô gái đưa chiếc túi xách đang cầm trên tay cua loạn vào người những cậu con trai. Thế là ở giữa đường trở nên hỗn loạn. Những cô gái đi trên đường đang chú ý chuyện đó bây giờ cũng lên tiếng:

“Con nhỏ đó bị gì vậy?”

“đúng là bạo lực”

“TỘi nghiệp mấy anh ấy quá”

“Bạo lực quá đấy! Dừng lại đi”

“Đúng…”

Ôi trời! Mấy con nhỏ mê trai này. Mới gặp ngưwif ta chưa đầy mấy giây mà đã bị trúng sét ái tình rồi. Đứa tung người hứng… Chưa biết chuyện gì đã xen vào. Cứ thấy trai đẹp lại sáng cả mắt lên. Định làm Nữ hùng cứu Mĩ nam chắc!!!_Di trợn tròn mắt nhìn mấy đứa mê trai đang đứng cúi cúi bàn tán cố để nó nghe thấy. Nhưng nó để tâm làm gì. Ta cứ tiếp tục đánh đấy. làm gì được ta. RỒi mấy anh Đẹp trai của mấy người cũng phải bị te tua thôi. Hehe <(^0^)>!!!

Vậy ruốc cuộc ai mới là đồ ngốc đây???

Tại sao bố nó lại nói như vậy chứ! Thật là…Thật ra bố có dụng ý gì đây._Nó khẽ nhăn mặt, nhìn người bố đang mỉm cười hạnh phúc nhìn Long.

-Bố này!_Nó đập vào tay bố nó một cái đưa mắt lên nhìn ông vẻ không vui.

Tất nhiên con gái không vui thì bố cũng phải im lặng rồi. Bố nó im lặng nhưng nó cảm thấy ông vẫn trao dổi ánh mắt với Long.

**********

Khi nhìn bốn đứa trẻ đã đi khuất ra ngoài hành lang phòng bệnh. Ông Tiền mới đưa mắt dõi ra xa ngoài cửa sổ. Rồi nói khẽ đủ để bà vợ nghe thấy.

-Bà này! Giống thật đấy!

Bà Liên hơi ngẩn ra một chút rồi, sau lại đưa tay kéo chăn lên đắp lại cho chồng rồi cúi đầu nói nhỏ.

-ừm!

-…

-…

-Thế ngày hôm qua bà có đi thăm em nó không!_Giọng ông Tiền hơi trùng xuống khi nhắc đến một người nào đó. Cổ hộng ông nghẹn ắng lại.

-Có! Tôi có chăm sóc, tu sửa hết rồi. Cũng lâu rồi không làm lại.

-ừm! Cảm ơn bà nhé!_ông Tiền đưa đôi mắt nhìn bà Liên đang khuấy sữa bên cạnh với ánh mắt ấm áp.

-…_Nước mắt bà Liên tự đâu ứa ra hết cả khuôn mặt. Bà không nói gì, vội vã quay đi lấy vạt áo lau mấy giọt nước mắt.

Ông Tiền nhìn vợ, rồi đưa mắt ra nhìn xa xăm…

-Dù gì người đi cũng đã đi rồi…Thằng bé tội nghiệp.

*********

-Di à!_Giọng con nhỏ Thuỷ Tiên đầu giây bên kia cứ róng lên làm như giọng nó nhỏ lắm vậy.

-Ừm! tao đây! Nhưng mày làm gì mà la dữ vậy!_Nó giật mình đưa chiếc điện thoại ra xa, cái giọng nói rất chi là nhỏ của con bạn lại hét lên. Mặc dù không để chế độ loạ ngoài nhưng xem chừng giọng của con bé không nhỏ chút nào cả, có thể làm cái loa phát thanh cho cả vùng biển này nghe luôn quá…hêhehe..^^

-ôi! Tao mừng quá! Cái con nhỏ này…Mày ra đó học rồi thì quên tụi tao luôn hả! Không gọi điện lấy một lần.

Nó áp tai vào điện thoại, bây giờ thì có lẽ giọng của cô bạn đã dịu lại hẳn.

-Đâu có! Không phải năm trước tao có về chơi với tụi bay là gì! Năm này học còn phải chuẩn bị thi đh nữa nên cũng không có thời gian mà.

-Êc! Mày thì học làm gì! học giỏi như mày có đi thi trên trời mới rớt thôi.

Giọng cô bạn nhỏ cong cong lên, sau có tiếng cười phát ra đầu giây bên kia…

-Mày giỡn tao đấy hả! tao gặp


Duck hunt