Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325895

Bình chọn: 8.00/10/589 lượt.

phu nhân.”

“Hoàng thượng nói gì vậy, thiếp với cô ấy không thù không oán, cô ấy lại là mẫu thân Thái tử phi, tại sao thiếp phải hại cô ấy.”

Tuyên Văn Đế thở hổn hển mấy hơi, nói đứt quãng: “Những năm gần đây, lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ trẫm không biết?”

“Lòng thiếp có trời cao chứng giám.”

“Thôi, thôi.” Tuyên Văn Đế không kiên nhẫn phẩy tay, nhắm hai mắt lại.

Độc Cô Hoàng hậu nín nhịn: “Hoàng thượng, trong mắt ngài, thiếp thật sự hẹp hòi đến thế sao?”

Tuyên Văn Đế nhắm mắt không đáp.

“Thần thiếp gả cho Hoàng thượng từ năm mười sáu tuổi, khi đó Hoàng thượng vẫn còn là một hoàng tử không được sủng, nếu không phải thần thiếp và phụ thân hết lòng hết sức mưu đồ, Hoàng thượng liệu có ngày hôm nay? Hoàng thượng không niệm tình xưa, đối với người khác nhớ mãi không quên, trước mặt mẹ con Duệ Vương lại xả thân đi cứu Cung phu nhân, truyền ra ngoài mặt mũi thần thiếp phải để ở đâu.”

Tuyên Văn Đế xoay mặt vào trong, hữu khí vô lực nói: “Mau gọi Hoằng nhi trở về.”

“Thần thiếp đã phái người đi rồi.”

“Nếu không muốn trẫm chết sớm hơn thì lui ra đi.”

Hiển nhiên ông ấy không muốn tranh cãi nữa, Độc Cô Hoàng hậu không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi rời khỏi tẩm điện.

Hôm sau, Tuyên Văn Đế sốt cao không giảm. Độc Cô Hoàng hậu càng như ngồi trên đống lửa, với khoảng cách kinh thành đến An Tây, dù khoái mã có chạy ngày đêm không nghỉ thì cả đi lẫn về cũng phải mất ít nhất nửa tháng.

Sáng sớm, Cung Khanh và Cung phu nhân đến hỏi thăm bệnh tình Tuyên Văn Đế, vừa vặn gặp Giang Vương phi và Duệ Vương cũng vội vã mà đến.

Độc Cô Hoàng hậu đi ra từ tẩm cung, nét mặt không chút thay đổi, vẫn nghiêm trang nặng nề như trước.

Cung Khanh thấy Hoàng hậu bình tĩnh như thế thì có chút an tâm.

Giang Vương phi vội vàng hỏi thăm bệnh tình Tuyên Văn Đế.

Độc Cô Hoàng hậu đáp: “Không cần lo lắng, long thể Hoàng thượng xưa nay vốn an khang, chắc chắn bình an vô sự.”

Giang Vương phi nói: “Vậy là tốt rồi, thần phụ hôm qua lo lắng một đêm không ngủ.”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, không cần ngày nào cũng tới thăm. Mọi người về đi.”

Ra khỏi hành cung, Giang Vương phi ngồi trên xe ngựa, thấp giọng nói: “Biết ngay bà ta đề phòng mẹ con ta, người của ta đã nghe ngóng được gì.”

Duệ Vương cười cười: “Ai lại ngốc đến mức thám thính tin tức từ mồm bà ta. Đêm qua Độc Cô Đạc chạy từ kinh thành đến hành cung ngay trong đêm, nhất định là tình huống Tuyên Văn Đế không được tốt, Hoàng hậu gọi hắn đến dặn dò chuẩn bị.”

“Tình huống ở An Tây thế nào rồi?”

“Trời đông giá rét, muốn tốc chiến tốc thắng không phải chuyện dễ dàng.”

“Lúc này gọi Thái tử về liệu có ảnh hưởng đến chiến sự với Cao Xương?”

Duệ Vương nheo mắt đáp: “So với đế vị, vài toà thành có sá gì. Nhất định hắn sẽ nhanh chóng về kinh.”

Độc Cô Hoàng hậu bị đè nén suốt một ngày, thấy ngày dài tựa năm, Tuyên Văn Đế một mực sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh. Cho đến hoàng hôn mới bắt đầu tỉnh lại.

Độc Cô Hoàng hậu lập tức bưng bát thuốc vẫn giữ ấm đến, dịu dàng nói: “Hoàng thượng ngài tỉnh rồi, mau uống thuốc đi.”

Tuyên Văn Đế nhìn bà ta một chút, thấp giọng nói: “Gọi Cung Cẩm Lan đến đây.”

Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, sai Minh Vũ: “Đi truyền Lễ Bộ Thượng Thư yết kiến.”

Tuyên Văn Đế uống thuốc xong, lại nhắm hai mắt lại.

Độc Cô Hoàng hậu lẳng lặng nhìn ông ấy, lòng ngổn ngang trăm mối. Lúc trước khi ông ấy khỏe mạnh, bà ta chỉ chăm chăm để ý lòng ông ấy có mình không, hôm nay ông ấy bệnh tình nguy kịch, bà ta không còn dám yêu cầu xa vời, chỉ mong ông ấy qua khỏi.

Lòng tham con người biết sao cho vừa.

Một canh giờ sau, Cung Cẩm Lan vội vã chạy tới hành cung.

Độc Cô Hoàng hậu truyền cho vào.

Cung Cẩm Lan nhìn thấy Tuyên Văn Đế bệnh liệt giường, lấy làm kinh hãi, quỳ gối trước giường thỉnh an Tuyên Văn Đế.

“Khanh ở lại, hầu hạ trẫm.”

Độc Cô Hoàng hậu kinh hãi, không ngờ ông ấy triệu Cung Cẩm Lan đến lại vì chuyện này.

Cung Cẩm Lan cũng kinh hãi, ai hầu hạ Hoàng thượng chẳng được, hành cung này có hơn trăm người, tại sao phải gọi ông ấy vất vả chạy từ kinh thành đến hành cung, ông ấy còn là người đứng đầu Lễ Bộ, bao công vụ biết vứt cho ai? Về tình về lý, đều không tới phiên Lễ Bộ Thượng Thư là ông ấy đến hầu hạ Hoàng thượng?

Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Cung Thượng thư vẫn cung kính hầu hạ.

Khi tin này truyền tới cung Trường Bình, Cung Khanh và mẫu thân đều kinh ngạc không thôi.

Cung phu nhân nói: “Không lẽ Hoàng thượng là sốt cao đến mất tỉnh táo, sao lại bảo cha con đến hầu hạ?”

Cung Khanh cũng băn khoăn mà không tìm được lời giải.

Cung Cẩm Lan hoàn toàn không ngờ, Tuyên Văn Đế dĩ nhiên bắt ông ấy cực nhọc ngày đêm, ngày hầu hạ trong tẩm điện, đêm cũng bảo ông ấy trải chăn đệm nằm dưới chân giường. Đãi ngộ này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Độc Cô Hoàng hậu càng thấy kỳ quái hơn người. Bà ấy đêm ngày ưu tư, vừa lo cho bệnh tình Tuyên Văn Đế, vừa lo không biết con trai có về kịp hay không.

Tiết Lâm Phủ vừa ra khỏi điện, Độc Cô Hoàng hậu liền gọi lại hỏi: “Tình huống Hoàng thượng thế nào rồi?”

Tiết Lâm Phủ đỏ hốc mắt, cắn ră


Pair of Vintage Old School Fru