
Mật mã cuối cùng
Tác giả: Ry Hanna (Lệ Quỳnh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324021
Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.
cười nhẹ đủ dùng. Gỡ chiếc áo của Vĩnh Quang trên vai mình xuống, cầm trên tay chưa đầy một giây, tôi thả cho nó rơi tự do theo đúng định luật Newton. Sau đó lại nhẹ nhàng vẽ lên môi một nụ cười nhạt khác, tôi bước nhanh qua chiếc áo, đi đến bên cạnh cửa, làm động tác đuổi khách.– Nửa đêm nửa hôm vào phòng con gái, hình như không đúng phép tắc cho lắm.Tôi cứ nghĩ con người ta không ít thì nhiều cũng có đôi ba dây thần kinh xấu hổ. Nhưng Vĩnh Quang thì không. Hắn mặt dày ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong “phòng mới” của tôi cười nói:– Chẳng phải em không ngủ được à? Không cần người tâm sự cho bớt căng thẳng sao?Đùa chứ, nhìn Vĩnh Quang như vậy không khác gì yêu dâu xanh nửa đêm chèo tường vào nhà dân nữ. Mà tôi thì chẳng phải dân nữ, tôi thuộc dạng la sát, vậy nên…– Trước hết cám ơn lòng tốt nơi chú, nhưng mà cháu thiết nghĩ “một mình chú mất ngủ là đủ rồi, đừng kéo người khác mất ngủ theo.”Thứ nhất, vì sao tôi gọi Vĩnh Quang bằng “chú”? Vì hắn hơn tôi một giáp, ước chừng cũng phải hai bảy, hai tám tuổi. Vậy mà lại không biết nhục, ngày ngày mặt dày xưng anh gọi em với tôi ngọt sớt. Nghe mà nổi da gà. Thứ hai, vì sao hắn vào được phòng tôi? Vì tôi đơn giản là đã chuyển đến nơi ở mới, có phòng riêng nhưng khóa phòng lại để hai người đàn ông to xác trong nhà giữ. Buồn cười không? Cho dù trước khi đi ngủ tôi có khóa trái cửa phòng kiểu gì thì đêm đến cũng “phải” nhìn thấy mặt anh trai hoặc hắn.Ngày tôi mới gọi Vĩnh Quang bằng chú, hắn sốc cực độ. Mặt mũi tím tái nhìn tôi chân chân như nhìn kẻ thù chuyền kiếp. Lúc ấy tôi vẫn cười, chào chú liền tù tì một dây không ngừng nghỉ, đến nỗi hắn phải đạp cửa bỏ đi đến chiều. Ngày trước tôi cứ mãi thắc mắc, tại sao Hoàng Kiên Chánh không giống học sinh cấp ba? Mặt mũi già giặn, nói chuyện nghe như người lớn, không nặng không nhẹ giọng cứ đều đều. Từ giáo viên đến học sinh, ai cũng như ai lạnh nhạt gói chung một khuôn mẫu. Còn Vĩnh Quang thì teen hết biết, hâm dở chập mạch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Vậy nên dù đã gần ba mươi tuổi nhưng tôi vẫn không thấy hắn giống một người trưởng thành.– Chú cần người tâm sự thì qua tìm anh trai cháu ấy. Đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn, cháu nhỏ tuổi biết gì đâu mà nói.Chẳng ngoài dự liệu, mặt Vĩnh Quang lại bắt đầu tím rịm. Hắn nhìn tôi chân chân, có vẻ khá tức. Nhưng tức thì ích gì? So với vết sẹo hắn cùng ông anh trai quý hóa kia cứa vào tim tôi, thì nhiêu đây có đáng gì?– Tám chuyện nhiêu đấy là đủ rồi, về đi!Tôi học anh trai nói chuyện lạnh nhạt, tôi học anh ta cách nói không đầu không đuôi. Chẳng cần chủ ngữ vị ngữ, chỉ cần đủ nội dung là được rồi.Vĩnh Quang chẳng nhúc nhích lấy một cái, hắn ngồi im trên ghế. Đôi mắt đen láy nhìn tôi yếu ớt, đầy mệt mỏi. Qua một lúc lâu, chẳng hiểu nghĩ gì lại đứng lên đi về. Đương lúc bước ngang qua tôi, hắn khẽ thủ thỉ, nói như cho tôi nghe mà như không phải, tự cười bản thân mà lại giống độc thoại.– Hóa ra… tim ta chẳng lạnh như ta vẫn nghĩ…Tôi cắn chặt môi, cố không chạy theo cho hắn một cái bạt tai. Vì tôi biết, mình không còn là Lưu Việt An của ngày trước nữa. Tôi bây giờ đã khác rồi, khác xưa nhiều rồi.Vĩnh Quang thích tôi! Hắn nói vậy, hắn nói hắn thích tôi. Hắn còn nói mình luôn cảm thấy khó chịu khi tôi và Trần Tiến lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Rằng giữa nam và nữ đời nào tồn tại tình bạn? Có chăng chỉ là tình yêu mà thôi. Và thứ “trái cấm” ấy thường đến không cùng một lúc. Vì tôi với Trần Tiến lớn lên bên nhau, nên các mối quan hệ trên phương diện tình cảm thường không rõ ràng rành mạch. Có những thứ rất dễ nhầm lẫn, mà bản thân người trong cuộc thường không nhận ra. Bạn thân đồng nghĩa với thói quen, mà thói quen thì rất khó bỏ. Vì vậy hắn không muốn tôi đánh đồng giữa quan tâm chăm sóc và bảo vệ che trở làm một. Hắn không muốn một ngày tôi nhận ra mình và Trần Tiến đã cách khá xa vạch tình bạn. Nực cười. Nhưng hắn lại không biết đến một điều: “Mình chẳng là gì, chẳng là cái thá gì để yêu cầu người khác phải thế này thế nọ. ”Tôi với Trần Tiến chơi thân, điều ấy ai cũng biết. Quan hệ giữa tôi với nó rất tốt, điều ấy ai cũng biết. Tôi với Trần Tiến thường xuyên đánh nhau, thường xuyên xích mích, điều ấy ai cũng biết. Trần Tiến luôn là đứa bắt nạt tôi và luôn là đứa nhe nanh múa vuốt khi người khác “dám” bắt nạt tôi, điều ấy ai cũng biết. Nhỏ là vậy, lớn cũng vậy. Thử hỏi bao giờ tôi mới “được” thấy mình và Trần Tiến đã đi xa vạch tình bạn? Thử hỏi cái thứ “trái cấm” ấy đến không cùng lúc là đến như thế nào? Là sẽ chẳng thế nào cả, bạn thân thì sẽ chỉ là bạn thân thôi.Vĩnh Quang không muốn tôi chơi thân với Trần Tiến đơn giản là hắn ích kỉ. Là hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Kiên Chánh giao cho mình một cách xuất sắc, là hắn muốn tiền cát-xê cho vụ này tăng lên, là hắn muốn mau mau thoát khỏi tôi – đứa con gái khó tính khó chiều. Chứ Vĩnh Quang, hắn nào có thích tôi. Mà có đi chăng nữa thì cái thứ tình cảm giẻ rách ấy cũng chẳng đáng một xu. Nếu thực sự là thích tôi, hắn đã chẳng để tiền chi phối cảm xúc. Nếu thực sự là thích tôi, chắc chắn hắn phải biết gia đình