Old school Easter eggs.
Lương tiên khó cầu

Lương tiên khó cầu

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 8.00/10/482 lượt.

a cho dù đã từng phụ hết tất tả những người tốt với ta trên thế gian này, duy nhất một mình ngươi, ta chưa từng nợ ngươi điều gì cả.”

Diễn Kỳ sửng sốt, bị ánh mắt bi thương tuyệt vọng của nàng nhìn tới mức không cách nào mở miệng. Bối rối, một thứ cảm giác y chưa từng gặp qua, khiến cho y không thở nổi. Muốn giải thích điều gì đó lại bị câu nói tiếp theo của nàng đánh thẳng vào lồng ngực.

“ Cho nên……….van cầu người, buông tha ta đi.”

Buông tha nàng, y đã làm gì khiến nàng phải van cầu y như thế? Bất kể là một công chúa kiêu ngạo trước kia hay người con gái lãnh đạm của hiện tại, y cũng không thể ngờ được sẽ có ngày nàng lại tỏ vẻ hèn mọn van cầu y. Y đã từng nghĩ đến vô số lần ngày nàng trở về thiên giới, y sẽ khiến cho nàng khổ sở nhục nhã ra sao. Vậy mà khi nàng ở đây van xin mình, y lại đột nhiên hoảng sợ.

Y không hiểu được cảm xúc suy nghĩ của mình lúc này, là vì nàng thích Linh Nhạc mà muốn nàng sao? Hay vì chính con người nàng?

Chân bất giác lùi từng bước, y không biết phải nói gì với nàng, thậm chí có ý định bỏ chạy, trốn tránh sự xúc động này.

Chương 41

“ Đại sư tỷ!” Tiếng gọi mừng rỡ vang lên, Linh Nhạc vội vã chạy tới, bên cạnh còn có Phượng Minh.

Thiên Âm vui mừng nhìn về phía xa, định đứng lên nhưng dưới chân lại càng đau đớn. Lúc sắp ngã sấp xuống, Diễn Kỳ vội đưa tay đỡ mới giúp nàng khỏi lăn ra đất.

“ Ngươi…………” Vừa định răn đe vài câu nhưng thấy nàng đã vội vàng bước về phía Linh Nhạc.

“ Linh Nhạc, đệ thế nào? Có bị thương ở đâu không?” Trong giọng nói chất chứa lo lắng, cuống quít kéo y tới nhìn từ trên xuống dưới.

Linh Nhạc lắc đầu, “ Đệ không sao, sư tỷ nói không được dùng thuật pháp sẽ không……..Sư tỷ, chân bị sao vậy?”

Y đang nói giữa chừng đột nhiên hét lên, muốn đỡ nàng ngồi xuống. Nhưng nàng lại nắm tay áo mình rất chặt, bàn tay khẽ run rẩy như lo lắng tới tận cùng.

“ Sư……..tỷ?

“ Không có việc gì………Không có việc gì………là tốt rồi.” Thiên Âm nhẹ nhàng thở ra, sức lực toàn thân như dùng hết, đầu nàng bất giác tựa vào ngực y, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Y ở đây là tốt rồi, chỉ cần y còn ở bên cạnh nàng là đủ rồi, tất cả mọi thứ nàng đều không cần nữa, chỉ cần y ở bên nàng là được rồi, với nàng thế là đủ rồi.

Khóe miệng Diễn Kỳ còn đang khẽ cười thỏa mãn, vừa định nói thì bất ngờ nhìn thấy hai người trước mặt ôm nhau, giống như ngăn cách với tất cả mọi sự bên ngoài.

Ánh mắt nhíu chặt, vẻ mặt âm trầm, bàn tay y như vô tình siết chặt.

“ Diễn Kỳ ca ca, huynh không sao chứ?”

Bên cạnh vang lên tiếng nói quan tâm, lúc đó y mới nhận ra Phượng Minh đã đứng ngay bên cạnh.

“ Hai người sao lại tới được nơi này?”

Phượng Minh nhìn hai người kia, khẽ cười nói: “ Mê trận này làm cho chúng ta phân tán ra, may mà muội và Linh Nhạc cách nhau không xa nên gặp được. Bọn muội định ở đó chờ hai người nhưng thấy lâu quá nên mới đi tìm.”

“ Sư tỷ để ta xem vết thương của tỷ một chút.” Linh Nhạc dìu Thiên Âm ngồi xuống, không đợi nàng đồng ý đã nhấc chân nàng lên xem xét, càng xem càng nghiêm mặt, khẽ nhăn trán hỏi: “ Vết thương cũng khá nghiêm trọng, tại sao không xử lí một chút?”

“ Không có việc gì, chỉ là mất chút máu thôi mà.” Thiên Âm cười cười nói.

Linh Nhạc không vui: “ Mất chút máu, tỷ lúc nào cũng nói chỉ mất chút máu mà thôi. Tỷ có bao nhiêu máu để mất thế hả? Đừng quên tình trạng cơ thể của tỷ hiện giờ, cứ như vậy thì có thể chống chịu được bao lâu hả?”.

Thiên Âm hít một hơi, định phản bác nhưng lại không tìm ra được lí do nào để cãi, đúng là nàng chỉ là một người phàm, nếu mất quá nhiều máu cuối cùng cũng sẽ chết. Đang định nói thì thấy y mở kết ấn ra, sắc mặt nàng vụt thay đổi.

“ Linh Nhạc” Bên cạnh Phượng Minh cũng đồng thời hét lên: “ Nơi này không thể sử dụng tiên pháp”.

“ Chỉ là sử dụng thuật khép vết thương lại mà thôi. Cho dù có phản phệ cũng không quá nghiêm trọng đâu.” Y nói nhưng không dừng tay, ngẩng đầu nhìn nét mặt không đồng ý của Thiên Âm, đột nhiên nhếch miệng cười tươi: “ Sư tỷ, đệ biết tỷ không đồng ý nhưng …..lúc này đừng đánh đệ.”

Thiên Âm sửng sốt, vốn định trách y thì bị lời nói ấy ngăn lại, đành khẽ cười một tiếng, đồng ý.

“ Đi thôi.” Diễn Kì bỗng nói, xoay người bước đi về hướng Phượng Minh và Linh Nhạc tới, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn hai người phía sau.

“ Nhưng mà bọn họ………..” Phượng Minh nhìn hai người đang ngồi trên mặt đất.

“ Bọn họ sẽ đuổi kịp.” Y cần có thời gian để ổn định lại tâm tình. Bước đi mạnh mẽ không ngừng, càng lúc càng nhanh thế nhưng phía sau vẫn vang vọng tiếng hai người nói chuyện.

“ Sư tỷ, ta cõng tỷ đi”.

“ Chân ta không đau nữa, đệ không cần phải…….”

“ Không sao, ta rất khỏe đảm bảo sẽ không để tỷ ngã xuống đâu.”

“ Nhưng mà…….”

“ Không nhưng nữa, ta cõng tỷ”.

“……….”

Chỉ là một đoạn đối thoại rất bình thường nhưng cũng có thế khiến người nào đó rối đầu. Y không tìm được lí do để bực tức, thuật pháp lành lại chỉ sử dụng mất có chút ít linh lực cho nên dù là phản phệ cũng chắc chắn không quá nghiêm trọng. Nàng không nói, y cũng không nghĩ tới, cho nên cứ kệ vết thương của nàng. Nhưng Linh Nhạc chỉ liếc mắ