XtGem Forum catalog
Love Love

Love Love

Tác giả: rose_ugly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325950

Bình chọn: 8.5.00/10/595 lượt.

à lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó vào nhà ma. Từ giờ, ai mà dám kéo nó đến những nơi như này, nó sẽ không nhượng bộ mà tống cổ kẻ đó vào danh sách “người không quen biết” cho mà xem.– Giờ mỏi quá rồi. Về thôi. – Nó vươn người đứng dậy.– Về cái gì. Giờ đến lượt tớ dẫn đầu cuộc chơi.Huy kéo tay nó đi, thế là cả đám lại bắt đầu hành trình rong chơi một ngày.Nó lê lết đôi chân mệt mỏi đi theo.Rốt cuộc thì ngày này là ngày quái gì vậy??? Nó toàn bị dắt mũi là sao???**– Chào cả nhà. Con về rồi đây.Nó bước vào nhà với toàn thân nhức mỏi. Đặc biệt là đôi chân nó, đi nhiều quá mà :(((– Chị Hân đâu rồi ạ? – Nó thắc mắc khi phát hiện trong nhà vắng bóng Hân.– Hân có việc nên ra ngoài rồi. Con ngồi xuống đây, bố có chuyện cần nói với con.Ông Chung chỉ xuống chiếc ghế duy nhất còn trống, khuôn mặt không có chút cảm xúc.Nhìn vẻ mặt của người bố, linh cảm mách bảo đó có thể là chuyện khiến nó bận tâm mấy ngày nay.Rụt rè ngồi xuống, nó chậm rãi quan sát vẻ mặt của người mẹ và anh trai, sắc mặc họ cũng chẳng khá hơn là bao.– Gia đình ta sẽ chuyển về Los Angeles, nơi ông bà ngoại con đang định cư.– Gì ạ?????_Ru_Có tâm trạng là có truyện :))))Chap này đặc biệt dành tặng cho bạn chuhan18294, người luôn vote các chap của Ru mỗi khi có chap mới, không bỏ sót chap nào.Iu chuhan18294 lắm ý. Mong bạn tiếp tục ủng hộ cho Ru nhé!Thân gửi. CHAP 20– Bố mẹ đã luôn giấu con chuyện về ông bà ngoại– Khoan! Bố không cần nói nữa, hôm mẹ và anh nói chuyện con đã nghe hết rồi.Nó vội cắt ngang lời ông Chung.Bà Huyên và Đăng sững người nhìn nó. Thì ra nó đã biết, vậy sao vẫn dửng dưng như không có chuyện gì?– Tại sao bố mẹ không về gặp ông bà? Bố mẹ phạm phải sai lầm gì sao?Ông Chung và bà Huyên nhìn nhau bối rối, ánh mắt đượm buồn, chuyện đã từ rất lâu, khó mà nói thành lời.– Anh sẽ trả lời câu hỏi đó hộ bố mẹ. Năm xưa, khi mẹ dẫn bố về nhà ra mắt ông bà ngoại, ngay khi vừa gặp mặt, ông bà đã thẳng thừng nói bố là con người không có tiền đồ, mẹ lấy bố sẽ chỉ khổ và kiên quyết không cho bố mẹ lấy nhau. Nhưng mẹ vẫn bất chấp tất cả đi cùng bố về Việt Nam, ông bà đã rất tức giận, rồi từ mẹ, không nhận mẹ là con.Tuấn kể một hồi, nén hơi thở nặng trĩu xuống, quan sát vẻ mặt của nó.– Vậy tại sao bây giờ ông bà lại muốn bố mẹ quay về? – nó vẫn bình tĩnh hỏi lại– Hơn hai mấy năm đã trôi qua, tuổi cũng đã già, ông bà đâu thể giận mãi được, thực ra ông bà hằng đêm luôn nhung nhớ mẹ, người con gái duy nhất của ông bà trở về.– Hà… ra thế… Còn một câu hỏi cuối con muốn hỏi mọi người, tại sao anh lại là người được biết, thậm chí là sống cùng ông bà chứ không phải em?Nói rồi. Cuối cùng nó cũng nói ra được nỗi phiền muộn thực sự trong câu chuyện này. Đây mới chính là câu nó muốn nói nãy giờ.– Ha ha…Tuấn cười, nhưng là một nụ cười dường như có chút cay đắng, khẽ đặt bàn tay lên xoa đầu nó, anh thì thầm vào tai nó.– Vì bố mẹ thương em hơn nên giữ em lại.– Anh nói gì kỳ cục vậy!! Bố mẹ cũng thương anh mà!– Anh nói thật đấy. – Tuấn nghiêm túcNó đấm bùm bụp vào lồng ngực Tuấn, rồi rúc vào lòng anh, những giọt nước mắt thấm vào áo anh, đương nhiên anh biết đó là giọt nước mắt hạnh phúc của nó và anh cảm nhận được khuôn mặt xấu hổ đang trốn trong lòng anh đang khe khẽ mỉm cười.*****– Đừng làm cái bộ mặt đó nữa mà ~~~Nó chu cái mỏ, vươn dài người trên bàn nhõng nhẽo trước khuôn mặt cau có của Phương.– Giờ tớ thực sự vui hơn trước rất rất nhiều rồi nè~~~ Thấy hông? ^^Nó phồng hai bên má, mắt mở to tròn hết cỡ chớp chớp, cố làm trò khiến Phương phải bật cười.– Rồi rồi. Chúc mừng đã vứt bỏ được con người muộn phiền kia. Thế hẹn tớ ra đây chỉ để nói việc này thôi hử??– À. Còn chuyện này nữa, tớ sẽ cùng gia đình dọn sang Los Angeles.Phương trợn mắt, cố nuốt miếng nước trong miệng xuống cổ họng.– Thế cậu định bỏ dở việc học lại lớp 12 à?– Không. Tớ sẽ học hết lớp 12, sau đó sang bên đấy sẽ học tiếp đại học.– Nghĩa là gia đình cậu đi trước, cậu đi sau?– Ừm.Phương không hỏi thêm bất cứ câu gì, chỉ im lặng uống cốc cà phê đã nguội ngắt từ lâu.Nó chống cằm nhìn vào khoảng không vô định, trong lòng có chút vương vấn không muốn rời khỏi Việt Nam, chẳng phải nó muốn gặp ông bà ngoại lắm sao? Nhưng cảm giác hiện tại là gì đây? Nó nửa muốn đi nửa muốn ở lại.Ở lại Việt Nam? Cái gì có đủ sức mạnh khiến nó ở lại mảnh đất này sau khi học xong lớp 12 đây?Mà thôi. Giờ cũng chẳng quan trọng nữa, chỉ còn mấy tháng nữa là nó cũng kết thúc lớp 12, vẫn còn một chuyện nó hứa với bản thân mà giờ vẫn chưa xong. Đào tạo 12a1 thành con ngoan trò giỏi, con ngoan thì nó không dám chắc, trò giỏi thì lớp này giỏi sẵn rồi, chỉ tội ham chơi. Vậy đành phải đổi tên kế hoạch là “con giỏi trò ngoan” thôi. CHAP 20 (2)– Bố mẹ đã luôn giấu con chuyện về ông bà ngoại– Khoan! Bố không cần nói nữa, hôm mẹ và anh nói chuyện con đã nghe hết rồi.Nó vội cắt ngang lời ông Chung.Bà Huyên và Đăng sững người nhìn nó. Thì ra nó đã biết, vậy sao vẫn dửng dưng như không có chuyện gì?– Tại sao bố mẹ không về gặp ông bà? Bố mẹ phạm phải sai lầm gì sao?Ông Chung và bà Huyên nhìn nhau bối rối, ánh mắt đượm buồn, chuyện