Disneyland 1972 Love the old s
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326373

Bình chọn: 8.5.00/10/637 lượt.

i là giống hiếm lạ.

Tước: chim tước; La: lưới bắt chim

Trong một năm, cây dao chẳng qua vừa mới vào thời kỳ đâm nụ, cũng gọi là xum xuê, chỉ đợi hoa nở, chúng tiên tử ấy sẽ kéo tới đông đúc, tất cả đều dùng mỹ từ gọi là thưởng hoa, bất quá vài ngày cây dao ấy nhất định sẽ bị hái đến trụi lủi, chỉ còn trơ lại những chiếc lá màu ngọc bích theo gió run run, quả thật có vài phần tiêu điều.

Chúng tiên tử trên Cửu Trùng Thiên nhìn thì có vẻ nũng nịu nhút nhát, nhưng các thủ đoạn độc ác bẻ hoa bứt cành quyết không cam chịu đứng sau kẻ khác, tất cả đều thi triển pháp thuật, ngay đến nụ hoa cuối cùng trên cây cũng bị hái xuống, đến nữ tử phàm giới cũng không bì được, cho dù có bản lĩnh leo trèo, cũng không thể hái hết hoa trên cây không chừa một nụ.

Mấy ngày sau hoa dao nở rộ, Tước La Điện người tới nườm nượp, phía trước cây dao nhất định có tiên tử đấu pháp. Ta âm thầm thở dài một tiếng, niệm một câu quyết, đem y phục trắng trên người hong khô, kéo cây chổi hướng về phía cửa điện mà đi. Đồng Sa điện hạ theo sát phía sau, liên tục tán thưởng: “Thanh cô nương pháp thuật học thật tốt a. Đem y phục trên người không bất cẩn đốt cháy cũng không sao, nhưng lỡ may đem lông vũ trên người thiêu cháy…Chậc chậc!”

Pháp thuật chính là theo học từ Chu Tước Thần Quân Lăng Quang. Tính người nóng như lửa, tính cách lại chính trực ngay thẳng, thật hợp với tính khí của ta, mỗi khi nhàn rỗi vô sự, cũng sẽ theo người chăm chỉ học một chút, nhờ vậy học được chút pháp thuật nhỏ này.

Ta nhịn ta nhịn, thật lòng cực kỳ muốn đem những chỗ cần quét mở rộng tới gương mặt phấn điêu ngọc mài của Đồng Sa điện hạ, nhưng suy xét kỹ trên Cửu Trùng Thiên có một nơi đáng sợ gọi là Tru Tiên Đài, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chân hướng về phía cửa cung mà đi.

Ở cửa Hoa Thanh Cung, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, chúng tiên tử vừa mới rời đi, bên dưới cây dao lá xanh rơi đầy, trên cây ngay đến một cái nụ hoa cũng tìm không thấy. Cũng không biết có phải vì năm nay trên Cửu Trùng Thiên thêm một đám tiên nữ hay không mà năm ngoái sáu ngày mới vặt trụi cây, năm này mới ba ngày đã trụi lên tới đỉnh. Ta chống cây chổi đứng trước cây dao, cảm thán tự đáy lòng: “Quả thực là mầm mống gây họa a! Quý trọng thì quý trọng nhiều nhiều, bằng không thì bứng lên hết mới phải lẽ!”

Phía sau có người ung dung nói: “Trên Cửu Trùng Thiên chỉ có đúng một cây, chủng loại quý hiếm, thế nhưng Thanh Loan lại muốn bứng lên, chẳng phải là hơi độc ác sao?”

Ta vẫn chưa chú ý, chỉ tưởng là Đồng Sa điện hạ, đầu cũng không quay lại, đáp: “Điện hạ chẳng lẽ nhìn thấy mà không kinh hãi sao? Đây lý nào là cây dao hoa dao được yêu thích mong chờ, đám tiên tử này thật sự là hổ đói rình mồi, hận không thể đem Thái tử điện hạ biến thành hoa dao nuốt vào trong bụng. Ái tình nam nữ đúng là đáng sợ!”

Sau lưng người đó hỏi ngược lại: “Ngươi vì sao không hái hoa dao?”

Ta lắc lắc đầu, có chút cảm thương ngồi xổm xuống đất, nhặt mấy phiến lá, thấy chúng đẹp đẽ dễ thương, liền thuận tay cất vào trong ngực, cầm cây chổi lên lại quét, căm giận nói: “Điện hạ há chẳng nghe yêu hoa là ứng với tiếc hoa, huống hồ Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ –“ Vừa đúng lúc quay người định quét phía sau, tình cảnh trước mắt khiến ta kinh hãi đến độ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Thái tử điện hạ ý cười khó đoán đang đứng ngay ngắn tại cửa cung, sau lưng Đồng Sa điện hạ le lưỡi về phía ta, vẻ mặt đắc ý. Ta dừng lại, mắt khô cổ rát, nói không ra được một từ.

Thái tử điện hạ khe khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ?”

Trong đầu ta nhanh chóng chuyển động, trên mặt đã lộ ra nét vui mừng dào dạt, tươi cười nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ chính là thân thích trong nhà, giống như huynh trưởng. Không bao lâu sau, đợi Đan Chu tỷ tỷ lên Cửu Trùng Thiên, đến lúc đó Thanh Loan nhất định phải gọi Điện hạ một tiếng biểu tỷ phu, nhưng sợ địa vị của điện hạ cao quý, Thanh Loan chẳng qua chỉ là một tiên nga quét dọn, thật sự không dám trèo cao.”

Đồng Sa điện hạ ở sau lưng ầm ĩ: “Cũng có việc mà ngươi không dám sao?”

Thái tử điện hạ lại nhiều lần chuyển mắt nhìn ta, bên môi ẩn hiện ý cười thản nhiên: “Biểu tỷ phu này, không gọi cũng được.” Nói rồi nhấc chân bước vào cửa cung, không để ý tới ta nữa.

Đương lúc ở trước mặt hắn, đương nhiên ta sẽ không có gan đôi co cùng Đồng Sa điện hạ, nhưng nếu hắn đã đi rồi, ta lý nào vẫn kiêng kỵ mặt mũi hắn, lạnh mặt cầm chổi lên, đem lá cây quét bay tứ tung, cây chổi xẹt qua đôi vân hài của Đồng Sa, cực kỳ khinh thường liếc hắn một cái.

Hắn tức giận đùng đùng nói: “Ta thấy ngươi chính là bị mỹ mạo của Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt.”

Ta lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chỉ vào đầu mình: “Điện hạ, chỗ này của tiểu tiên không bị hỏng! Tiểu tiên thấy bị Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt chính là người. Một đại nam nhân lại đi so bì dung mạo thế này, không xấu hổ sao?”

Đồng Sa điện hạ hò hét giận dữ bỏ đi, cửa Hoa Thanh Cung liền chỉ còn lại mình ta. Ta ôm cây chổi, từ từ chậm rãi bắt đầu quét, làm suốt hai trăm năm, việc này làm cũng đã quen. Chỉ