Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326345

Bình chọn: 10.00/10/634 lượt.

y bán đều là kỳ trân dị bảo nơi đáy biển, hàng hóa la liệt, tiếc là trên người ta không có lấy một đồng nào của Giao Nhân để mua bán, lưu luyến bịn rịn bước qua từng nhà từng nhà trên phố. Vẫn nhớ có một năm, chẳng qua là ta nhất thời nảy lòng tham, nghe được núi Mã Thành có một loài thú hình dáng giống bạch mã nhưng cổ đen, gọi là Nhật Thiên Mã, liền muốn bắt một con về nuôi, Nhạc Kha với Ly Quang cũng đi cùng ta, canh giữ ở phía sau núi đá suốt một ngày một đêm, hình dáng Thiên Mã đó tuy nhỏ, nhưng tính cảnh giác lại cực kỳ cao, Nhạc Kha chẳng qua bị lạnh một chút, hắt hơi một cái, liền khiến cho nó kinh hoảng mà bay đi mất. Sau đó ta cực kỳ tức giận, hắn khi ấy mặc dù canh hết một ngày một đêm, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, thờ ơ nói: “Bất quá là một con thú biết bay, nếu như nàng tương lai lại đến Đông Hải, phàm là kỳ thú ở biển, chỉ cần nàng thích, ta bắt về hết bồi thường cho nàng.”

Ly Quang ở bên cạnh cũng ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh nhi cũng biết bay, mà bay còn nhanh hơn con thú đó rất nhiều, tư thái lại đẹp, sao phải hao tổn sức lực bắt một con thú chứ? Trong thành San Hô có rất nhiều đồ chơi mới lạ, tất cả đều là đồ vật trân quý hiếm lạ nơi đất bằng, Thanh nhi đến Đông Hải lần nữa, ta nhất định dẫn nàng dạo chơi khắp thành San Hô, nàng thích món gì, nhất định toàn bộ đều mua về hết.”

Lúc ấy ta chưa tỉnh ngủ, đại khái là một đứa cứng đầu lại có chút u mê, trước giờ duy nhất một lần đã nói ra lời khiến người bị đả kích: “Ta vốn dĩ là loài lông vũ, hai người các ngươi lại là thủy thú, sao có thể ở cùng một chỗ? Bây giờ có thể hợp cùng một chỗ với nhau, tương lai khẳng định cũng sẽ mỗi người một ngả.” Lời nói chưa ra khỏi miệng ta đã hối hận, vội vàng ngước lên nhìn sắc mặt hai tên ấy. Ly Quang tính tình trước giờ ôn hòa, sắc mặt cũng đã tái mét, Nhạc Kha lại càng tức giận đến độ nói không nên lời, chỉ vào ta oán hận nói: “Đồ nha đầu không biết tốt xấu!”

Mấy bà lão ở phía sau núi Đan Huyệt thường lén lút gọi ta “Nha đầu không biết tốt xấu”. Lời này ta mặc dù sớm đã nghe tới nhàm tai, nhưng từ miệng hắn thốt ra, không hiểu vì sao lại cảm thấy như bị dao cắt, đau đớn vô cùng, lập tức không nói một lời, hóa thành chân thân chim loan, cũng không màng đến thanh âm kinh hoảng của hai người bọn họ, vỗ cánh mà đi.

Bất quá rất lâu sau đó, cũng không rõ là nguyên do gì, ta lại quên đi thù cũ mà tụ tập cùng hai người bọn họ. Đại thể là thực sự cô đơn, không người bầu bạn, biết rõ bản thân là loài lông vũ, nhưng chính là vẫn giao du với thủy thú. Bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, thật sự là một lời sấm định!

Tinh thần ta hoảng loạn, bước đi rất lâu, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Cô nương….cô nương…”

Giữa phố xá này Giao nương xinh đẹp cực kỳ nhiều, nhất định là không phải gọi ta, ta cước bộ chưa dừng, ống tay áo đã bị người níu lại, nghiêng đầu nhìn, là một Giao nương mắt xanh đã ngăn bước ta, mắt sâu mũi cao, cực kỳ xinh đẹp. Ta ngơ ngác nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì, nàng lại hảo tâm nhét vào tay ta một vật, ta cầm lên nhìn, thì ra là một chiếc giỏ được kết từ những chuỗi trân châu lớn nhỏ đồng dạng, đáng nói là những viên trân châu đó lại trơn bóng vô cùng, ánh sáng nhàn nhạt, từng viên từng viên hình dáng lớn nhỏ đồng đều, giỏ hoa tinh xảo, cực kỳ hiếm lạ.

Ta lắc lắc đầu, ám chỉ mình không có tiền, Giao nương lại mỉm cười đem chiếc giỏ nhét vào tay ta, sốt sắng nói: “Tiểu nương tử nhất định là lần đầu đến thành San Hô, mới bỡ ngỡ đến căng thẳng. Trân châu dùng làm chiếc giỏ này là do nước mắt của con gái ta năm ấy trước khi xuất giá kết thành, bà lão như ta thấy cũng không có tác dụng gì nhiều, liền xâu thành chiếc giỏ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tiểu nương tử thích thì cứ cầm lấy.”

Ta mơ hồ nhớ lại, bản thân trước đây dường như từng thấy qua chiếc giỏ thế này, nên cũng không từ chối nữa, đa tạ nàng ấy hai câu, cầm chiếc giỏ chầm chậm rời khỏi thành San Hô.

Đông Hải rộng lớn, cũng không biết là mấy vạn dặm. Ta tùy ý bước đi trong nước, gặp phải ác ngư tinh quái, cũng chỉ thi triển thuật pháp, cố định chúng ở đâu đó một lúc, rồi lại quay đầu mà đi. Thất hồn lạc phách, cũng không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng chán ghét cái màu đen âm u này, lội nước đi lên, bất quá chưa tới một canh giờ đã nổi lên mặt nước.

Lúc mới ra khỏi nước, đôi mắt gặp sáng, nước mắt liền rơi xuống. Ta dập dềnh trên ngàn ngàn sóng xanh, trong mắt nước mắt cứ lần lượt từng giọt từng giọt đua nhau trào ra, rất nhanh liền rơi vào Đông Hải, không thấy dấu vết. Cũng như những cảnh vật xưa cũ ngày trước, mấy ngàn năm tương giao ấm áp, một khi đoạn tuyệt, trong nhất thời chính là không còn nhớ tới nữa.

Trên đỉnh đầu có kẻ vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ca ca, tiểu ngốc điểu này đại khái là ở trên sóng Đông Hải khá lâu, nổi lên liền dùng lực tống nước trong mắt ra ngoài.”

Ta ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn, đáp mây đứng giữa không trung chính là Đồng Sa điện hạ cùng Thiên giới Lăng Xương thái tử. Vội vàng đem nước trên mặt lau sạch.

Đồng Sa điện hạ hạ thấp đám mây, chậc chậc than thở nói: “Lần trước thấy tiểu ngố