Ring ring
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328054

Bình chọn: 9.5.00/10/805 lượt.

ng lĩnh đến cầu hôn đạp nát cửa điện này. Tuy rằng mấy người này không hợp ý ta nhưng trước ánh mắt tha thiết chờ đợi của cả điện thì câu nói cự tuyệt của ta đành nghẹn nơi cổ họng. Ta kéo kéo tay áo Tu La phụ thân, ghé vào bên tai người, thấp giọng thì thầm: “Phụ thân, Loan nhi không nhìn trúng ai hết, có thể cự tuyệt tất cả không?”

Phụ thân cũng cắn răng thấp giọng bên tai ta: “Toàn bộ bên dưới đều là văn thần võ tướng, nếu con đắc tội với tất cả bọn họ thì chẳng phải phụ thân thật sự trở thành cô gia quả nhân (người cô độc) rồi hay sao?”

Ta cũng đau đầu nhìn người, dáng vẻ ước chừng khó xử giống người, chỉ trách Tu La phụ thân không sinh cho ta thêm trăm vị tỷ muội, vừa đủ phân cho mấy vị ở đây một người xứng đôi.

Chúng thần bên dưới không thấy ta trả lời thì bắt đầu nghị luận ồn ào huyên náo cả lên, ngay cả vị Thôi Phục thúc thúc xưa nay ổn trọng cũng dẫn theo con trai của mình đứng trước mọi người nói: “Vương thượng sinh được công chúa có nhan sắc mỹ mạo, các vị huynh đệ đều muốn lấy công chúa làm con dâu, nếu công chúa thật sự khó quyết định,chi bằng Vương thượng mở võ đài tỷ thí, người đứng nhất sẽ sánh đôi cùng công chúa.”

Từ trước đến nay lúc nam nhi Tu La có chuyện khó quyết định thì thường tỷ thí tu vi, ai mạnh sẽ được. Nhưng đây là chuyện duyên phận—Ta nhíu mày phản bác: “Phụ thân, nữ nhi không phải là báu vật!” Người đừng có nhất thời kích động mà nghe theo lời Thôi Phục thúc thúc, xem ta như phần thưởng dâng ra cho kẻ thắng cuộc!

Nhưng phụ thân trước giờ luôn nhạy bén minh mẫn hôm nay lại có vẻ hồ đồ, gương mặt rạng rỡ ý cười, giống như chủ ý của Thôi Phục thúc thúc rất tuyệt diệu vậy, cười nói: “Lời của Thôi khanh rất đúng! Loan nhi là Tu La công chúa, Tu La phò mã đương nhiên phải cẩn thận lựa chọn, tất nhiên phải chọn người dũng mãnh khỏe mạnh nhất mới đúng.”

Phía dưới mọi người đều lên tiếng phản ứng, nam nhi trẻ tuổi thì xắn tay áo lên, quần chúng tinh thần xúc động, ở một góc khuất trong điện, Hùng Lực cười vui vẻ ấm áp, cách một bức tường người, cuối cùng ta cũng thấy được nụ cười mang theo vài phần thâm ý của hắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trong điện lại rất ồn ào khiến ta khó mà tìm tòi nghiên cứu kĩ.

Ta nắm chặt tay phụ thân, dùng sức lay động hai cái, cúi đầu phản bác: “Phụ thân, người không thể để Loan nhi gả cho nam tử lỗ mãng…chỉ biết đánh nhau…”

Phụ thân trừng mắt hổ: “Cha con là một nam tử lỗ mãng chỉ biết đánh nhau thôi sao?” Giọng nói của người tuy nhỏ, chúng thần bên dưới nghe không rõ, nhưng uy nghiêm không hề giảm.

Bổn tiên nản lòng, bị khí thế vương giả lẫm liệt của người làm chấn động, ngập ngừng: “Phụ thân đương nhiên không phải… Nhưng cả tộc Tu La, sợ là không tìm được một nam nhi giống như phụ thân.”

Phụ thân cười sảng khoái, vỗ vỗ lưng ta như thể trấn an: “Loan nhi đừng khinh thường nam nhi tộc ta, nam nhi tộc Tu La ai cũng dũng kiện mẫn đạt, giống như phụ thân thì chỗ nào cũng có, con không cần lo lắng, phụ thân nhất định thay con chọn một vị hiền tế tốt.” Ánh mắt như có như không lướt nhìn về phía Hùng Lực đang đứng, lại căn dặn chúng thần: “Việc này giao cho Thôi Phục an bài, phàm là nam nhi chưa thành thân trong thành Tu La, người có ý với công chúa đều có thể tham gia trận tỷ thí này, hai ngày sau bắt đầu!”

Ta méo mặt, hai ngày này vừa vặn là ngày Nhạc Kha định đi đến U Minh giới.

Nhưng phía dưới mọi người đều tán dương khen ngợi, gương mặt tràn đầy ý cười lui ra, những nam nhi trẻ tuổi thì cười rạng rỡ nhìn bổn tiên, thật khiến cho bổn tiên không khỏi run rẩy cả người.

Chỉ qua một ngày, tin tức Tu La phụ thân mở đài tuyển chọn hiền tế đã lan khắp thành Tu La, ngay cả Cửu Ly sau khi đi dạo một vòng quanh thành trở về cũng liếc mắt lo lắng nhìn ta từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ, dáng bộ của tỷ như vậy, nếu ở Thanh Khâu thì cũng chỉ là nhan sắc tầm thường, sao có thể khiến cho nam nhi trong thành điên cuồng như vậy?”

Bổn tiên cũng trăm mối suy nghĩ không thể giải thích được bảo: “Nhan sắc nữ nhi tộc Tu La cũng không kém, khỏe mạnh, cao ráo xinh đẹp…” Thật khiến ta sầu khổ mà!

Mắt thấy ngày thứ hai sẽ mở màn tỷ thí, ta trăn trở muốn cầu xin phụ thân hồi tâm chuyển ý xóa bỏ cuộc tỷ thí này, lúc nửa đêm ta liền ra khỏi thiên điện, đứng trước cửa Tư Hoàng Điện nhìn vào nội điện đang tỏa sáng ánh châu quang, đương muốn đẩy cửa bước vào thì nghe một tiếng động rất lớn từ bên trong phát ra, Tu La phụ thân tức giận mắng: “Giả nhân giả nghĩa vô sỉ!” nên ta vội vàng rút tay về, bên tai có tiếng nữ tử khóc nức nở.

Từ trước đến nay phụ thân không gần nữ sắc, hơn nửa đêm trong điện lại truyền ra tiếng khóc của nữ nhi khiến cho người ta nghi ngờ. Lúc ta đang phân vân khó xử thì phụ thân nói: “Loan nhi, đã đến đây sao không chịu vào?”

Ta đẩy cửa điện, ló đầu vào liếc mắt thăm dò trước, chiếc bàn phụ thân thường ngồi phê duyệt công văn đã vỡ nát, một đống mảnh gỗ đàn hương nát vụn trên mặt đất, một bóng người nhỏ bé run rẩy cúi đầu khóc nức nở nghẹn ngào khó mà tả xiết đang quỳ dưới đất. Ta bước nhanh vào trong điện, thuận tiện cúi đầu liếc nhìn người đang qu