Snack's 1967
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327951

Bình chọn: 10.00/10/795 lượt.

“Hùng Lực đại huynh mới sáng đã xông vào đây chính là vì việc này?”

“Chuyện này còn không tính là một chuyện vui? Nhạc tiểu tử, hiện giờ ngươi một thân một mình, thân không vướng bận, muốn cưới công chúa của ta…ha ha…”

Cánh tay cứng rắn như thép đang ôm chặt bổn tiên bất giác trở nên cứng đờ: “…Vương tử của Thiên tộc cũng không phải chỉ có mình tại hạ…” Trong lời nói hàm chứa rất nhiều chua xót.

Hậu cung Thiên Đế mặc dù Thiên Phi đông đảo nhưng nếu đếm số trưởng thành thành danh thì ngoại trừ Lăng Xương và Nhạc Kha thì chỉ còn Đồng Sa con của Thiên Hậu. Mà Nhạc Kha đã trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng thân thể hiện giờ là của con trai thứ ba của Đông Hải Long Vương, không được coi trọng cũng không có gì là lạ.

Chỉ nghe trên bàn rượu vang lên tiếng rót nước, có lẽ Hùng Lực tự rót cho mình một chén, uống xong hắn đặt ly rượu xuống bàn, cười sang sảng nói: “Việc này không vội, Tam vương tử Thiên tộc kia từ nhỏ được Lăng Xương che chở, mọi việc đều không quan tâm đến, mẫu thân lại bị đày xuống âm tỳ địa ngục, muốn hắn đảm đương trọng trách này thì Thiên Đế cũng phải đắn đo vài phần.”

Tiếng bước chân đi xa, thật lâu sau, ta ở trong chăn dường như đã quên hô hấp, trước mặt chợt sáng bừng, gương mặt tươi cười của Nhạc Kha ở ngay trước mắt, mắt phượng lóng lánh sáng rực chợt lóe lên rồi biến mất, hơi thở nóng ấm đảo qua làn da ta: “Tiểu ngốc điểu, buồn rồi à?”

Ta theo bản năng đưa hai tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, tựa như lần đầu tiên nhận ra giữa chúng ta có một bờ vực thật sâu mà ta lại không có đủ lực để lấp đầy vực thẳm đó — Hắn không còn là Long Tam thái tử không có gì vướng bận theo ta ngao du tứ hải, ta cũng không còn là một con chim Loan mồ côi trên núi Đan Huyệt kia.

Lo lắng của phụ thân không phải là không có lý, vậy thì ta có thể quên đi nam tử trước mắt hay không, ôm chặt hắn tựa như ôm chặt những hồi ức ấm áp đã qua, những khát khao mong đợi trong tương lai.

—- Luyến tiếc buông tay!

Giống như cảm nhận được sự hoảng loạn bất an của ta, hắn cũng đưa tay ra ôm chặt ta, hơi thở ấm áp bên tai, lời lẽ ngọt ngào thâm tình, cảm xúc bùi ngùi: “Hiếm khi được tiểu ngốc điểu ôm ấp yêu thương một lần, cơ hội khó gặp, cũng không phải là tiểu sinh lỗ mãng!” Nửa câu sau đích thực là đang trêu đùa, ta không kịp trả lời thì vành tai đã bị hắn ngậm vào miệng, đột ngột nóng như lửa khiến cho suy nghĩ của ta đều tiêu tan, mặc cho hắn tùy tiện.

Mãi đến khi ánh nắng chiếu vào cửa tiểu viện, hai má bổn tiên đã nóng an, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng tay phải bị tên nhãi Nhạc Kha nắm chặt, Giao nương tiến đến mở cửa, hết nhìn rồi lại nhìn chúng ta, hắn lại hoàn toàn không phát hiện, bị ta dùng lực đẩy mới tránh ra.

Trong viện nhiều loại cây cỏ, một người nằm ngủ trên chiếc ghế tựa đặt dưới tàng cây, vô số lá đỏ nhẹ nhàng rơi trên áo, yên tĩnh an bình. Nếu mặt hắn không bị thương thì khung cảnh này tựa như thơ như họa.

Ta và Nhạc Kha cất nhẹ bước chân, lẳng lặng đứng lại trước ghế nằm, người trên ghế khẽ chau mày, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, dường như bị ác mộng quấy rối giấc ngủ, hai mắt nhắm chặt, bỗng nhiên mở miệng lớn tiếng gọi: “Thanh nhi mau chạy đi… Thanh nhi mau chạy đi…”

Đây rõ ràng là tình cảnh ác chiến tiêu diệt Giao nhân ở Đông Hải, mặc dù trên mặt hắn có vết thương nhưng không giấu được nét lo lắng bận lòng.

Ta thấy hắn rơi vào ác mộng, dáng vẻ đau khổ bèn đưa tay vỗ hai má của hắn: “Ly Quang, tỉnh tỉnh.” Da thịt dưới tay lồi lõm, có thể thấy lúc trước hắn bị thương rất nghiêm trọng, thật sự khiến người khác kinh hãi.

Người nằm trên ghế từ từ mở đôi mắt màu lam, lập tức hiện lên nét vui mừng, ta nắm chặt tay hắn, cũng mừng rỡ không thôi: “Ly Quang, ngươi nhớ ra chuyện trước đây rồi à?”

Nhạc Kha cũng tiến về phía trước, có vài phần kích động khó hiểu: “Ly Quang…”

Ngọn lửa trong đôi mắt màu xanh lập tức vụt tắt, nét mặt nhanh chóng cứng ngắc xa cách, hắn rút tay ra khỏi tay bổn tiên, khách sáo đứng dậy, lễ độ nói: “Làm phiền công chúa điện hạ!”

Trái tim bổn tiên lại nguội lạnh nằm yên trong lồng ngực.

Giao nương kia vội vàng tiến đến đỡ hắn, xưa nay ta vốn tưởng rằng Ly Quang là người tính tình khá lạnh nhạt, ngoại trừ có chút thân mật với muội muội của hắn và bổn tiên ra thì luôn kiêng kỵ nữ tử, nhưng hôm nay hắn cho phép Giao nương này thân mật giúp đỡ lại keo kiệt không chịu ngồi gần bổn tiên, trong lòng ta thế nhưng lại cảm thấy mất mát không thôi.

Khoảng thời gian thân thiết bầu bạn trước đây không thể quay trở lại.

Có lẽ Nhạc Kha trông thấy sắc mặt khó coi của ta nên lặng lẽ kéo kéo tay ta dưới ống tay áo, cúi đầu thấp giọng trấn an ta: “Hắn có thể sống được xem như là may mắn lắm rồi, chứng mất trí nho nhỏ kia cũng không trở ngại gì.”

Bóng đen u ám trong lòng ta bỗng tan biến, lại cố gắng tươi cười nói: “Ly Quang đừng khách sáo! Nghe nói trong cung có người đến khám chẩn cho ngươi, hôm nay đã đến chưa?”

Người được Giao nương giúp đỡ thoáng chăm chú nhìn ta trong phút chốc rồi mới cười nhạt: “Giao tộc ta được Tu La vương che chở, Ly Quang đã rất cảm kích trong lòng, thậ