
ên đình, lãnh binh nắm giữ ấn soái, quyết chiến sinh tử với Giao Vương.
Từ trước đến nay Điền Trì Giao Vương chưa bao giờ có vẻ mặt lạnh lẽo như bây giờ: “Ý của ngươi là Tam tiểu tử hoàn toàn không có phần thắng?”
Mắt ta tựa hồ muốn bắn ra lửa, thâm hận người bày ra kế sách này: “Giao Vương cũng biết ba hồn phách của Nhạc Kha chỉ có hai hồn ở trong cơ thể, một hồn khác thì đang bị trấn giữ ở bên ngoài?”
Giao Vương gật đầu: “Lần này nó đến thăm ta thì ta đã nhận ra có điều không đúng. Trước kia có chút hay quên, nhưng cũng không hồ đồ như hiện nay. Đang lơ mơ như vậy mà giao đấu với Giao Vương, không phải là tìm chết sao?”
Ta không thể suy nghĩ nữa, nếu hắn thua dưới tay Giao Vương vô cớ mất mạng…… bảo ta làm sao chịu nổi những ngày tháng tịch mịch nơi tiên nhai sau này? Người không khỏi sợ run, sốt ruột lo lắng nói: “Lần trước lúc ta chia tay với hắn, hồn phách của hắn vẫn rất ổn. Nhưng lần này gặp lại, chẳng những hồn phách không ổn, ngay cả Côn Lôn Kính cũng không thấy đâu. Nếu bên người hắn mang theo Côn Lôn Kính, ta cũng yên tâm một chút.”
Giao Vương trầm tư một hồi, trấn an ta nói: “Thanh nha đầu đừng nóng ruột, nay mặc dù nó đã trở về Thiên Giới, nhưng mẹ con Lăng Xương vẫn còn những quan hệ rắc rối khó gỡ trên Thiên đình, thiết lập đã mấy vạn năm, há có thể dễ dàng nhượng lại vị trí? Hay là kẻ trộm Côn Lôn Kính và người khuyên đẩy nó ra chiến trường là cùng một bọn?”
Đầu óc ta choáng váng, trong miệng đắng chát, vội hét lên: “Chuyện này phải làm sao đây?”
Ta niệm một câu quyết, dùng tiên pháp viết lại những nét bút màu xanh trên giấy, rồi đưa bức thư ấy cho Hùng Lực, bảo hắn trở về Tu La giới xin phụ thân phá giải trận pháp Trấn Tục Hồn trên phần hồn phách còn lại của Nhạc Kha. Thư viết xong, ta rời khỏi ghế đi ra phía cửa, lại nghĩ tới Điền Trì Giao Vương còn đang ở trong phòng nên có vài phần ngượng ngùng quay đầu lại bảo: “Giao Vương đừng trách, trong lòng Thanh Loan đang rất lo lắng nên thiếu chút nữa đã quên mất Giao Vương. Bây giờ ta phải đi tìm hắn, lén theo hắn đi Thiên Giới, theo hắn ra chiến trường. Mặc dù hắn đã quên ta, nhưng có ta ở bên cạnh thì hắn vẫn sẽ có chút chuẩn bị đề phòng.”
Điền Trì Giao Vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng không biết đang nhớ tới ai, nét mặt dần dần hiện ra vẻ ôn nhu: “Trước đây ta luôn cảm thấy thanh danh của mình rất phóng túng, không xứng với nàng, nay mới biết được, chẳng qua chỉ là tục danh bên ngoài mà thôi, lưỡng tình tương duyệt, sớm tối gắn bó cùng nhau, nguy nan cùng tiến cùng lui mới quan trọng.”
Đột nhiên nhướn mày cười với ta, thanh tú tao nhã không kể xiết, dường như so với Điền Trì Giao Vương vô tích sự trước kia là hai con người khác nhau, ông ấy rất thành khẩn cúi người, hành một đại lễ với ta: “Đa tạ Thanh nha đầu!”
Lời vừa dứt thì người đã dời bước đi lướt qua ta, góc áo bào gợn sóng theo bước chân vô cùng phong lưu anh tuấn, ta cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên ta gặp ông ấy, kinh ngạc nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện khiến mình lo lắng phiền lòng, mỉm cười tự giễu, hóa thành một con cá bơi đến chỗ Nhạc Kha.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, hôm nay Nhạc Kha phải rời khỏi nơi đây, Đông Hải Long Vương cùng Vương phi, thêm toàn bộ huynh đệ tỷ muội trong nhà đều đến tiễn đưa. Ta hóa thành một con cá nhỏ lẳng lặng lẩn vào đám người trong khoảng thời gian cỡ một chung trà, vừa nghe Long Vương Phi khóc thút thít, vừa phiền muộn vô cùng.
Cũng may hôm nay Bích Dao có vẻ rất hiểu chuyện. Lúc Long Vương Phi được mọi người khuyên giải thì bà vừa khóc vừa giãy ra ngoài, chỉ luôn lặp lại câu hỏi: “Ai đề ra kế sách này, ai muốn con ta đi chịu chết chứ?”
Tựa như bị lòng căm phẫn che mất lý trí, từng chữ từng chữ giống như lời tiên tri, toàn bộ đều không có ý may mắn. Ta hận không thể lập tức hóa về chân thân, lấy Thanh Linh ra gõ lên đầu bà mấy cái. Đây sao lại là Long Vương Phi thủ đoạn độc ác thâm hậu ngày xưa chứ, rõ khiến lòng người rối loạn.
Huống chi, nay Nhạc Kha là con ai cũng thật khó kết luận.
Lại đợi một hồi, Long Vương Phi mới chịu thả Nhạc Kha ra, được Bích Dao đỡ trở về phòng nghỉ tạm. Đám huynh đệ của hắn cũng rầm rộ tản đi. Ta lặng lẽ đi theo hắn, ước chừng bơi cũng được gần nửa canh giờ, trước mắt sáng tỏ hẳn lên, ra là đã đến mặt nước rồi.
Hắn vượt lên khỏi mặt nước, còn ta vẫn ở trong làn sóng nước ngẩng đầu nhìn theo, nhưng khi thấy bóng dáng màu trắng sắp cưỡi mây mà đi, không khỏi ảo não vì da mặt của mình hiếm khi lại mỏng một lúc lâu như thế, xấu hổ muốn mở miệng gọi hắn lại.
Đang ngây người thì cảm thấy thân mình đã rời khỏi nước xanh, tựa như mắc cạn. Ta kinh hãi, lúc này mới phát hiện trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, quay đầu vẫy đuôi đều vô cùng khó khăn, thì ra ta đang nằm trong đôi tay của hắn.
“Nàng lưu luyến theo sát ta như vậy, quả thật sẽ khiến ta lầm tưởng nàng muốn sống chết cùng ta đó!”
Đôi mắt phượng chợt lóe lên ý châm chọc.
Ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, hình như đang hoài nghi ta, một con cá chép đang cố gắng quẫy đuôi, nên thuận thế hóa thành ngư