
ên ngoài trở về, lại là lần đầu tiên bị người khác quản lý. Mùi vị này tuy có chút mới mẻ, nhưng xét cho cùng thì khó mà chấp nhận được.
Ta ưỡn ngực lên, tay hắn tựa như bị phỏng mà rụt trở về, lập tức tránh thân người tựa như cột sắt ngay trước cửa, mặt đỏ lên: “Công chúa làm gì vậy?”
Giảng đạo lý với quân tử, đó là chính đạo.
Giảng đạo lý với tiểu nhân, tuyệt đối là cổ hủ.
Hiện nay Hùng Lực ví như quân tử, thấy tiểu nhân như ta không thèm để ý đến sĩ diện, nếu hắn cứ đoan chính, bày ra bộ dạng một bà vú để quản giáo ta như vậy, ta tất nhiên sẽ nghĩ ra cách bảo hắn về quản lý phụ thân.
Ta ưỡn ngực phình eo, nghênh ngang bước qua cửa điện, trong khoảnh khắc khi tiến đến gần hắn thì thấp giọng nói: “Từ nhỏ Tiểu Tiên vốn không phải là một đứa trẻ ngoan, Tu La phụ thân cũng không phải không biết. Hùng Lực tướng quân lão luyện thành thục như vậy, thực không biết là phụ thân đang chê ta quá tinh nghịch hay là chê tướng quân quá cứng nhắc không thú vị, tóm lại muốn ta và ngươi đi chung thì tốt nhất phải sửa hết tật xấu của mình, tướng quân cảm thấy có nên sửa đổi hay không đây?”
Gương mặt ngăm đen của Hùng Lực đỏ ửng lên trông rất tức cười, nhưng hắn lại nhìn ta ngơ ngác không nói một câu.
Quả là một đứa trẻ thành thật, tâm nhãn có chút đơn giản, thật không nên đi theo kẻ lưu manh vô lại như ta.
Ta thầm thở dài trong lòng.
Trong phòng, Tiểu Kim Phượng dựa vào thành giường có chút đăm chiêu, thấy ta sắc mặt vui vẻ tiến vào thì vội vàng muốn đứng dậy hành lễ. Ta ấn nàng xuống giường, cười nói: “Cũng bị thương thành như vậy rồi, đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao đó làm chi!”
Tiểu Kim Phượng thấy ta không nói đùa nên lại tựa vào giường: “Nghe tiểu Hỉ Thước nói, thân mẫu của tỷ tỷ là nhị công chúa của Điểu Tộc?”
Ta gật đầu, việc này không thể giấu giếm được.
Nàng ta tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt chợt lóe sáng, cúi người về phía trước,“Tỷ tỷ có muốn làm chức vị tộc trưởng Điểu Tộc này?”
Ta “phụt” một tiếng bật cười: “Muội muội bị thiêu cháy đến hồ đồ rồi?”
Ta đưa tay đặt lên trán nàng ta, cơn sốt đã không còn, hiển nhiên vết thương đang dần lành lại.
“Tỷ tỷ từ nhỏ là chim Loan, lại là công chúa của Tu La tộc, cho nên nghĩ cũng không cần phải nghĩ, cho dù tỷ tỷ sinh ra là mệnh Phượng Hoàng, cũng sẽ không làm cái chức vị tộc trưởng Điểu Tộc phiền phức kia làm gì. Trước kia vô số lần ta thấy dì bận rộn đến đêm khuya, khi đó ta đang nâng cốc rượu làm bạn với gió mát trăng thanh, muội nói xem, cuộc sống thảnh thơi vui vẻ như vậy, vì sao lại muốn mang gông xiềng lên người chứ?”
Tiểu Kim Phượng nở nụ cười: “Tỷ tỷ có suy nghĩ này, Kim Phượng yên tâm rồi.”
Rồi lại nghiêm mặt nói: “Bất kể tương lai Điểu Tộc xảy ra chuyện gì, tộc trưởng và công chúa Đan Chủ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ nhất thiết không thể nhúng tay, không biết tỷ có thể đồng ý với muội không?”
Ta rầu rĩ thở dài một tiếng: Đan Chu cao ngạo, lòng dạ dì thâm sâu, hai người họ cần gì đến ta? Mà ta đã sớm cắt đứt với họ, vì thế cười nói: “Đây là đương nhiên, chẳng lẽ Tiểu Kim Phượng muốn thống lĩnh Điểu Tộc, ngồi vào vị trí thủ lĩnh Điểu Tộc?”
Tiểu Kim Phượng tuổi còn nhỏ, lại có dáng vẻ mảnh mai, bị Đan Chu tra tấn ba ngày, gần như hấp hối. Trên đường dưỡng thương nhiều ngày, hiện tại liếc nhìn vẫn còn suy nhược khiến người ta kinh hãi. Nhưng khi nàng chợt nở nụ cười thì tựa như một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương đột nhiên hé nở, xinh đẹp tao nhã, dung mạo vô song, càng lộ ra khí chất vương giả vô cùng tôn quý, nụ cười ấy như xóa đi dáng vẻ bệnh tật của nàng, giống như Phượng Hoàng niết bàn, sau khi tắm trong lửa đỏ thì càng chói mắt rực rỡ.
Ta nhất thời nhìn đến ngây người, cảm thán nghĩ: Nếu nàng giống như nụ cười ấy, nếu có thể thống lĩnh Điểu Tộc, cũng coi đây như là chuyện may mắn của Điểu Tộc. Dù sao vẫn tốt hơn Điểu Tộc bị hủy trong tay cường bạo của Đan Chu và dì gấp trăm lần?
Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa rạng, liền có Tiểu Hoàng của Thiên Giới đến trước cửa tuyên chỉ: hôm trước Thiên Đế tặng pháp bảo cho Thái tử điện hạ, dẫn theo chúng chiến tướng đến Đông Hải tiêu diệt Giao Nhân, Thái tử lại một lần nữa xuất binh bất lợi, nếm mùi thất bại.
Thiên Đế suy đi tính lại, nghe nói trưởng tử tu vi cũng coi như không tệ, cấp tốc triệu trưởng tử lên Thiên Giới nghe lệnh, dẫn binh xuất chinh, dẹp yên loạn tặc.
Ta ở trong phòng do dự thật lâu, hiện nay Nhạc Kha hồn phách không ổn, lại bảo hắn giao chiến với thủ lĩnh Giao Tộc. Giao Vương am hiểu nhất là ảo thuật, người có hồn phách không đủ mà đến đó, quả thực chẳng khác gì đi tìm đường chết. Cũng không biết độc kế này là do ai bày ra, đích thật quá độc ác.
Hôm nay Điền Trì Giao Vương ăn mặc chỉnh tề, sáng sớm đã báo tin này cho ta biết, hiện tại sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trước bàn, trầm ngâm nói: “Thanh nha đầu, ngươi cảm thấy…… phần thắng của Tam tiểu tử như thế nào?”
Lòng ta chợt lạnh, chậm rãi lắc lắc đầu. Lúc này cho dù đi thành Tu La nhờ phụ thân giải trận pháp Tục Hồn thì thời gian cũng không kịp. Huống chi Thiên Giới triệu gấp, trước mắt Nhạc Kha một khắc cũng không ngừng mà phải trở về thi