Polly po-cket
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327354

Bình chọn: 8.00/10/735 lượt.


Đầu óc của hắn hiện giờ không ổn, Côn Lôn Kính lại không thấy bóng dáng, ta thông minh lanh lợi như vậy, so đo với một kẻ ngốc thì có gì hay? Cùng lắm thì sau này khi hồn phách của hắn hoàn chỉnh rồi, ta sẽ tìm cách bù lại.

Lập tức cười hì hì nói: “Cầu chàng hữu dụng sao? Nếu thật muốn cầu, ta sẽ xin chàng nếu sau này phải lên chiến trường giao chiến với Giao Tộc, chi bằng lặng lẽ mang ta theo?”

Chương 68: Ước Nguyện Sắt Son, Cùng Người Sóng Bước

Lúc đó ta cũng không biết, một câu nói đùa trong lúc nhất thời của mình thiếu chút nữa khiến chúng ta thất lạc nhau giữa chiến trường.

Mặc dù Nhạc Kha hay quên, nhưng lại luôn giữ chữ tín. Chẳng qua chỉ là một thỉnh cầu nho nhỏ, ta vẫn không hy vọng xa vời hắn có thể đồng ý, ta không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng hắn biết rõ Tộc Tu La và Thiên Giới kết thù kết oán đã sâu nhưng lại lập tức gật đầu, không chút do dự đồng ý với ta, dù sao vẫn khiến cho trái tim hoảng sợ của ta an tâm đôi chút.

Ta rời khỏi chỗ ở của hắn, ven đường bắt gặp Điền Trì Giao Vương. Ông ta uống đến say mèm, đang được một người hầu tuấn tú dìu đỡ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới. Thấy ta, nở nụ cười không có ý tốt: “Thanh nha đầu mới từ phòng Nhạc tiểu tử đi ra à?”

Điền Trì Giao Vương luôn chẳng giữ hình tượng của mình, ông ấy hỏi như vậy ta cũng chẳng cảm thấy kỳ quái gì, nhưng việc này nếu để Bích Dao biết, thật có chút rất rất không ổn.

Nhạc Kha hồ đồ, Bích Dao cũng không mơ màng. Mặc dù nàng vu khống hãm hại sau lưng ta, nhưng cũng chỉ có ý tốt muốn bảo vệ anh trai của mình mà thôi.

Ta liếc nhìn xung quanh một lúc, cảm giác bản thân giống như một thư sinh nơi phàm gian đang yêu đương, vụng trộm hẹn hò với một vị tiểu thư, mới vừa từ khuê phòng của nàng bước ra, hễ thấy người thì chột dạ. Đảo mắt nhìn mấy lượt không thấy ai khác mới yên tâm lớn mật ưỡn thẳng thắt lưng, cười hì hì với ông ấy: “Chuyện gì cũng không thể gạt được pháp nhãn của Giao Vương!”

Dường như Giao Vương say đến hồ đồ, kéo người hầu nhỏ qua bên cạnh, hôn “chụt” một cái, đắc ý nói: “Vợ chồng son các ngươi lén lút, hiện nay hôn sự của Tam tiểu tử chắc không phải do đại ca làm chủ. Bổn vương đã suy nghĩ cho các ngươi rồi, vợ chồng son các ngươi không bằng bỏ trốn đi?!”

Lúc này ta mới phát hiện, người hầu mà ông ấy hôn tướng mạo xinh đẹp, cử chỉ thướt tha, mặc dù đang mặc thanh sam của kẻ dưới, nhưng chỗ góc áo lộ ra một phần sa y màu phấn hồng, đúng là một nữ tử, chỉ là cải trang mặc bộ áo xanh của người hầu, đích thực cũng có dáng vẻ phong lưu anh tuấn, có khác chỉ là một cảnh đẹp ý tuyệt khác mà thôi.

Ông ấy thấy ta chỉ lo nhìn chằm chằm người hầu nhỏ của mình một cách mãnh liệt, ho một tiếng, miễn cưỡng dựa vào người hầu nhỏ, khi liếc nhìn ta thì nổi lòng thương tiếc. Ông lại nói: “Ta nói nè Thanh nha đầu, ngươi đã có tà tâm này thì dứt khoát lớn gan một chút đi, thừa dịp Tam tiểu tử hồ đồ, không bằng gạt nó đi Tu La giới thành thân. Thế nào? Phụ vương kia của ngươi cho đến bây giờ vẫn dám nghĩ dám làm, chỉ cần ngươi tình nguyện, ông ta nhất định sẽ trợ giúp cho ngươi!”

— Cho nên ta nói, Điền Trì Giao Vương chân chính là một con Diệu Long[1'>, không uổng công ta và ông ta quen biết nhau mấy trăm năm!

[1'>Diệu Long: “diệu” có nghĩa là tuyệt diệu, thần kỳ, “long” là rồng, ý khen Điền Trì Giao Vương là một con rồng có ý tưởng tuyệt diệu, suy nghĩ phóng khoáng.

Ngày xưa ông ấy có cử chỉ hoang đường cũng không phải ngày một ngày hai, nhất quyết không phải là loại người giống ta. Nhưng mấy lời nói ngày hôm nay đã đánh trúng lòng ta, ngược lại khiến cho ta sinh ra một luồng hào khí mạnh mẽ, vỗ tay mừng rỡ: “Lời này của Giao Vương rất đúng! Lời này của Giao Vương rất đúng! Thanh Loan cũng đang có ý này!”

Đôi mắt Giao Vương lờ đờ say, khen ngợi nói: “Quả thật là con gái của Tu La vương, cha nào con nấy, lời ấy không sai mà!”

Nhưng mà nguyện vọng sở dĩ được gọi là nguyện vọng bởi vì điều tốt đẹp ấy cũng không dễ dàng thực hiện được. Ý tưởng mà ta muốn thực hiện này chỉ qua đến ngày thứ hai liền hóa thành bọt nước.

Khi ta trở lại khách phòng, Tiểu Kim Phượng đã khỏe hơn một chút, mặc dù hai mắt tiểu Hỉ Thước hãy còn đẫm lệ lưng tròng, nhưng dù vậy nàng vẫn cẩn thận quan tâm, chăm sóc Tiểu Kim Phượng, so với tay chân vụng về của ta thì quả thật cách nhau một trời một vực.

Sắc mặt Hùng Lực ủ dột, đứng ở cửa, thân hình cao lớn như cột sắt dường như ngăn hết toàn bộ ánh sáng bên ngoài điện chiếu vào. Ta ở trong thành Tu La nhìn thấy nhóm nam nhi tộc Tu La người người thân hình cao lớn khỏe mạnh, thể trạng cường tráng, lòng thường sinh ra ao ước, chỉ hận đời này mình không phải nam nhi. Nhưng giờ phút này hắn đứng chắn ngay cửa, lại không biết có ý gì. Ta định xông vào bên trong thì bị hắn đưa một cánh tay ra ngăn trở, trầm giọng nói: “Công chúa đi trước một mình, dạo một vòng trong phủ Giao Vương, vì sao không chịu nghĩ đến an nguy của bản thân? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bảo thuộc hạ phải ăn nói thế nào với Vương?”

Ngày thường ta ngang tàng đã quen, chưa từng bị người khác trói buộc tay chân, hôm nay mới từ b