
đời mình, anh ấy nhất định sẽ kiên trì vì tôi mà sống độc thân…”
Nói xong cô đột nhiên bật cười: “Nhưng mà đây không phải là kết cục tốt nhất rồi sao? Nếu đã không được ở bên nhau, hà tất phải quản xem ai kết hôn trước ai kết hôn sau? Có lẽ đầu óc tôi đúng là có bệnh rồi, rất tốt rất tốt, quả thực là vô cùng tốt, ít nhất tôi cũng không cần phải cảm thấy ngộp thở khi đối diện với cha mẹ anh ấy, không cần phải đau khổ vì nhớ thương nữa…”
“Lão nương rốt cục cuối cùng cũng có thể tự do thoải mái đi tìm nam nhân khác rồi! Hừ!”
Trì Thủy Mặc trầm mặc nghe, cho đến khi Tô Diêu nói ra câu này mới chậm rãi mở miệng: “Tốt lắm, vậy tôi lệnh cho em, phải tới tìm tôi!”
Không biết có phải do hắn nói quá nhỏ hay không mà Tô Diêu dường như không nghe thấy được, chỉ lẳng lặng nhìn chén nước trong tay, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi muốn hát.”
Trì Thủy Mặc cười cười: “Được.”
Cô để chén nước xuống, nghiêng nửa người nằm lên trên chiếc giường rộng rãi êm ái, từ tốn mở miệng hát lên một khúc.
Giờ khắc này đột nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc
Giống như hôm nay là những gì tái hiện lại của ngày hôm qua
Em không biết liệu chúng mình có còn có thể yêu nhau nữa không?
Chỉ sợ tất cả chỉ là tự lừa dối lòng mình mà thôi
Yêu và được yêu vốn là không giống nhau
Em vẫn biết yêu là phải đau đớn
Nhưng em không cách nào có thể kiềm chế được bản thân
Cố gắng vì anh mà thay đổi
Từng giờ phút được ở bên cạnh anh đối với em là vĩnh cửu
Phảng phất mới ngày hôm qua
Mà ngày hôm nay đã trở nên xa xôi biết mấy
Hai mắt nhắm chặt vẫn thấy rõ hình bóng anh
Đáng tiếc không phải là anh đi cùng em suốt cuộc đời này
Em bước từng bước trong bóng đêm mịt mùng lạc lối
Cảm ơn anh người đã đưa em ra ngoài ánh sáng
Và dành hết sự dịu dàng cho em
Em vốn nghĩ vẫn còn có thể quan tâm chăm sóc cho anh
Có thể vì anh không quản ngại khó khăn vất vả
Hi vọng có một ngày trời cao sẽ hiểu được lòng em
Cố gắng vì anh mà thay đổi
Từng giờ phút được ở bên cạnh anh đối với em là vĩnh cửu
Phảng phất mới ngày hôm qua
Mà ngày hôm nay đã trở nên xa xôi biết mấy
Hai mắt nhắm chặt vẫn thấy rõ hình bóng anh
Đáng tiếc không phải là anh đi cùng em suốt cuộc đời này
Em bước từng bước trong bóng đêm mịt mùng lạc lối
Cảm ơn anh người đã đưa em ra ngoài ánh sáng
Và dành hết sự dịu dàng cho em
Đáng tiếc người cùng em đi hết con đường không phải là anh
Cảm ơn anh người đã đưa em ra ngoài ánh sáng
Và dành hết sự dịu dàng cho em
Để em có thể ấm áp gọi tên anh
Sở Dương
Anh từng hứa sẽ bên em suốt đời, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn chỉ là những người qua đường
Anh có thể cùng người còn gái khác đi hết con đường này, vậy thì em cũng có thể
Chỉ là điều tiếc nuối duy nhất của em
Người bên cạnh em… không phải là anh
Đáng tiếc không phải là anh…
♥♥♥
Suy nghĩ của tác giả:
…Một câu chuyện tình thật quá đơn giản a! =___=
Xấu hổ quá!
Chương 20
Trở lại thành phố Z, Tô Diêu trong lòng tràn ngập sự đau buồn cùng tưởng niệm… Sinh sống hai mươi mấy năm ở cái thành phố này, đây là lần đầu tiên cô chân chính cảm thấy nơi đây là nhà của cô, là nơi cô đã gắn bó suốt một chặng đường dài.
Từ nay về sau, lòng cô sẽ hoàn toàn hướng về nhà. Tất cả những gì về thành phố A kia, kể từ đây sẽ không còn nữa. Cô cũng không cần lưu luyến… Hôn lễ của hai người bọn họ cuối cùng lại biến thành tang lễ của chính bản thân cô. Cô đã chôn sâu trong tiềm thức một đoạn tình cảm dài. Hoàn toàn cáo biệt.
Nếu ở thành phố A còn điều gì khiến cô vẫn để tâm, thì đó chính là Trì Thủy Mặc.
Do buổi tối hôm đó cô uống rượu quá nhiều, căn bản không rõ người bên cạnh mình là ai, chẳng qua chỉ là ngồi giãi bày hết tâm sự của mình, chuyện tình với Sở Dương cũng vì thế mà đem kể ra sạch sẽ.
Sáng hôm sau mở mắt, liền thấy bên cạnh có một nam nhân đang ngủ say… Mọi ký ức đến lúc đó mới đột ngột ùa về, thậm chí Tô Diêu còn theo bản năng vén chăn lên, ngắm nghía một hồi xem mình có còn nguyên vẹn hay không. (Cô Tô Diêu kia cô đang nghĩ cái gì đấy hả? =_____= ~ A.T: tác giả ơi là chị tự viết mà, đừng hỏi chị Diêu Diêu tội chị ấy =)) )
Sau đó cô cũng chẳng cần nghe lời giải thích nào hết, mang theo những thứ cần thiết rồi mua vé xe trở về thành phố Z… Dù sao chuyện nhỏ này Từ Hoãn nhất định có thể xử lý tốt.
Nếu hỏi giờ phút này, người cô không muốn gặp nhất là ai?
Đương nhiên là Trì Thủy Mặc!
Cô phải tránh mặt hắn, thậm chí còn phải tìm kế đề phòng Từ Hoãn nữa — Ông trời, sao hai người bọn họ lại có thể thân thiết với nhau đến thế chứ?
Tô Diêu cũng mãi sau này mới biết được, thì ra cha mẹ Trì Thủy Mặc và cha mẹ Từ Hoãn vốn có mối thâm tình lâu năm, hai người từ nhỏ đã như hình với bóng. Cho đến khi lên đại học lựa chọn của cả hai mới bắt đầu khác nhau. Từ Hoãn chỉ muốn ở lại Trung Quốc, cự tuyệt việc ra nước ngoài du học, dứt khoát phải vào cho bằng được khoa báo chí Đại học Quốc gia. Còn Trì Thủy Mặc vốn cha mẹ cũng không áp đặt cho hắn cái gì, cho nên rất tự do mà chọn khoa mình yêu thích là công nghệ thông tin.
Dù sao đi nữa thì, Trì Thủy Mặc cùng Từ Hoãn rất thân thiết, mà quan hệ giữa c