
bàn khác chúc rượu.
Từ Hoãn đợi đến khi bọn họ đi xa mới đỡ Tô Diêu ngồi xuống: “Tại sao phải khổ sở như thế chứ?”
Cô cười lắc đầu: “Không hề khổ, nhưng mà rượu này chất lượng cũng tốt quá rồi đi? Ha ha ha.”
Từ Hoãn chỉ thở dài.
Tô Diêu bất ngờ đẩy tay hắn ra: “Việc nên làm cũng đã làm xong rồi. Ta phải đi về.” Dứt lời cô ngẩng đầu chạy ra khỏi lễ đường.
Đi ra đến cánh cửa lớn, cô cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, không ngờ lại chạm trúng ánh mắt của Sở Dương.
Cô bất giác mỉm cười — nụ cười thật tình nhất của cô.
Sở Dương, đây sẽ là lần cuối cùng nụ cười này dành cho anh.
Sở Dương cau mày: “Diêu Diêu…”
Đang muốn chạy đến kéo cô gái kia lại, cánh tay hắn đột nhiên như bị ai đó níu chặt.
“Ông xã.”
Quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái vẻ mặt dịu dàng đang đứng bên cạnh mình.
Sở Dương bất chợt ngộ ra, đúng vậy, từ giờ khắc này trở đi, hắn không còn tư cách được ở bên cạnh cô nữa.
Chén rượu bị bóp chặt trong lòng bàn tay, hắn rốt cục vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước từng bước rời xa.
Hắn có dự cảm, lần này đây Tô Diêu không chỉ đơn thuần là ra khỏi lễ đường, mà còn mang theo cả sinh mạng của hắn.
Nhưng hắn, lại không có biện pháp…
♥♥♥
Suy nghĩ của tác giả: Vốn là tôi định đến phiên ngoại mới để Sở Dương lên sàn, nhưng suy nghĩ kỹ thì như thế này vẫn tốt hơn.
Chương sau có lẽ sẽ giới thiệu đại khái chuyện cũ giữa hai người.
Hắc hắc, bề ngoài thì tôi nói tôi lười.
Nhưng thực ra là rất lười.
Tiếp tục vô sỉ van cầu ~ing
Chương 19
Thời điểm Trì Thủy Mặc đặt chân đến thành phố A, cũng chỉ gặp được Từ Hoãn.
Hắn cau mày lên tiếng hỏi: “Cô ấy đâu?
Lúc hắn nhận được điện thoại của Từ Hoãn, đến cả hội nghị buổi chiều vốn đã lên lịch sẵn cũng tạm thời phải hủy bỏ, lập tức mua vé máy bay đến thành phố A. Hắn nóng lòng là vậy mà bây giờ một chút bóng dáng tăm hơi cô cũng không thấy đâu.
Từ Hoãn thở dài: “Chia nhau đi tìm đi, chắc là chạy chưa xa đâu.”
Trì Thủy Mặc sắc mặt âm trầm nhìn lễ đường phía sau, bên ngoài treo một tấm hình của đôi vợ chồng mới cưới đang nở nụ cười hạnh phúc, lát sau mới hắn mới nhíu mày hỏi: “Chính là nam nhân này?”
Từ Hoãn cũng quay đầu nhìn lướt qua một cái: “Đúng vậy, ta vốn cứ cho rằng Tô Diêu đã sớm quên Sở Dương, không ngờ tới hôm nay đi cùng cô ấy lại chứng kiến một màn thế này.”
“Hiện tại có nói gì cũng vô ích, Tô Diêu đang ở đâu?”
Từ Hoãn buồn bực lầm bầm: “Uống ba chén rượu xong rồi bỏ chạy mất tiêu, nha đầu chết tiệt!” Cô còn hại hắn phải chờ ở đây lo lo lắng lắng mất cả nửa ngày.
Trì Thủy Mặc xoay người chuẩn bị đi: “Chia ra tìm, lát nữa gọi điện thoại nói rõ số phòng và mã số nơi các ngươi đang thuê cho ta biết.” Dứt lời hắn vẫy tay gọi một chiếc xe taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Từ Hoãn chỉ còn biết thở dài, rồi cũng tự mình gọi một chiếc xe khác gấp rút chạy đi tìm người.
Cuối cùng vẫn là Trì Thủy Mặc tìm được Tô Diêu, cô vốn đang ngâm mình trong bồn tắm ở phòng thuê khách sạn.
Tô Diêu nhìn thấy Trì Thủy Mặc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình liền nở một nụ cười: “Đại thần, anh đến rồi.”
Từ Hoãn trợn tròn mắt, nha đầu này chắc chắn là uống nhiều quá đây mà, cho nên hắn chỉ còn biết nhìn Trì Thủy Mặc nói: “Giao lại cho ngươi”, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trì Thủy Mặc ôm cô vào phòng ngủ rồi đặt cô lên một chiếc giường thoải mái rộng rãi, nhưng Tô Diêu lúc nãy do uống quá nhiều rượu cho nên bây giờ hành động hệt như một đứa trẻ, bàn tay nhỏ nhắn cứ nắm lấy áo hắn mãi không buông, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh dám vứt bỏ em? Em sẽ nguyền rủa anh đời này sống không được yên ổn!”
Trì Thủy Mặc im lặng ngước nhìn trần nhà, cô rốt cục là uống rượu say hay là mượn rượu giả điên đây?
Hắn cuối cùng chỉ còn cách an ủi: “Ngoan, tôi không đi đâu hết, tôi không vứt bỏ em, tôi chỉ đi lấy cho em một cốc nước thôi, Tô Tô, buông tay ra trước có được không?”
Tô Diêu nghiêng đầu nhìn: “Thật không?”
“Thật.”
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra.
Trì Thủy Mặc lúc này mới thở dài đi ra phòng khách rót cho cô một cốc nước. Mới rót được phân nửa, đã cảm thấy sau lưng mình bỗng nhiên có cái gì đó chạm vào, vì đụng phải hắn mà trở nên lảo đảo. Sau đó chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn của Tô Diêu từ phía sau vang lên:
“Anh không phải nói sẽ cùng em kết hôn, cùng em sinh thật nhiều hài tử sao? Nếu là con trai thì giống anh còn con gái thì giống em, anh nói mà không chịu giữ lời! Anh tại sao lại đi lấy nữ nhân khác! Anh nói láo!”
Tô Diêu chỉ lặp đi lặp lại câu ‘Anh nói láo!’, sau đó Trì Thủy Mặc đột nhiên cảm thấy sau lưng áo mình đã ướt mất một mảng từ lúc nào.
Để chén nước xuống, Trì Thủy Mặc xoay người ngắm khuôn mặt hồng hào đẫm nước mắt của cô: “Tô Tô, tôi có thể cùng em kết hôn, có thể cùng em sinh thật nhiều hài tử, hơn nữa, tôi đảm bảo với em, những lời này của tôi tuyệt đối là thật lòng.”
Tô Diêu ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng trước mặt một hồi lâu, lúc sau mới khẽ lẩm bẩm: “Anh không phải là anh ấy.”
Trì Thủy Mặc cười cười: “Đúng, tôi không phải.”
Tô Diêu vẫn tiếp tục nhìn hắn: “Tôi đây không phải là mất mặt lắm hay sao?”