Teya Salat
Làm bạn với tổng giám đốc

Làm bạn với tổng giám đốc

Tác giả: Lương Hải Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322382

Bình chọn: 9.00/10/238 lượt.

ở cửa.

Sau đó thân mình suy yếu của Liên Ngữ chậm rãi lướt qua bọn họ, đi ra phía ngoài phòng.

“Tiểu Ngữ, con muốn đi đâu?” Bộ dáng yếu ớt của con gái khiến lòng mẹ Liên đau đớn “Mẹ nấu cháo hải sản con thích nhất, con ăn một chút, được không?”

Liên Ngữ ngoảnh mặt làm ngơ, kéo thân mình đi về phía cửa.

Chương 11

“Tiểu Ngữ, con không cần trừng phạt bố như vậy, có được không con?” Nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, bố Liên hối hận không thôi.

“Bố, con muốn đi tìm Tất Ngôn, chuộc tội với anh ấy.” Nói xong, cô giống như một âm hồn đi ra khỏi nhà.

“Hiện tại con thành cái dạng này thì đi đâu được chứ?” Thân thể của cô rất suy yếu, làm sau có thể đi đường xa.

“Bố, nếu không cho con đi, con sẽ hận bố cả đời.” Liên Ngữ hờ hững nhìn người bố đang đứng cản phía trước mình.

Giằng co hồi lâu, bố Liên thống khổ bất đắc dĩ buông tay, nghiêng người để cho con gái rời đi.

Nhìn bóng lưng con gái biến mất, mẹ Liên nhào vào trong ngực chồng gào khóc.

Sau khi Liên Ngữ rời khỏi, Tất Ngôn đi một chuyến về nhà cũ, vài ngày sau cũng trở về đây, cả một ngày nhốt mình trong phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh giống như người không có việc gì để làm đi ra ngoài.

“Tất Ngôn.” Thượng Thiên Dương vừa nghe cửa phòng có tiếng động, vội chạy tới “Cậu có khỏe không?”

“Tớ tốt lắm.” Tất Ngôn rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi ở trên sô pha, giống như người không có việc gì lật xem tạp chí.

“Cậu thật sự không có chuyện gì sao?” Thái độ bình tĩnh, một chút cũng không giống biểu hiện của người vừa thất tình.

Tất Ngôn buông tạp chí, nhìn về phía bạn tốt, “Thiên Dương, cậu về Mỹ trước đi, chờ tớ xử lý tốt chuyện ở đây, cũng sẽ trở về.”

“Cậu quyết định rồi sao?” Thương Thiên Dương lo lắng nhìn anh, “Quên đi tất cả sao?”

“Quên đi…..” Anh yếu ớt mở miệng “Tớ yêu Liên Ngữ, không nỡ để cô ấy đau lòng, nếu tớ đối phó với cha cô ấy, cô ấy sẽ rất khổ sở, mà trong lúc đó bọn tớ cũng vô tình tạo ra một khoảng cách, đã không thể quay lại như trước kia được nữa.”

“Tất Ngôn, vì sao muốn buông tay cô ấy? Thượng Thiên Dương nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của bạn tốt, nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm của bạn tốt đối với Liên Ngữ đã rất sâu đậm.

“Không làm như vậy, tớ sẽ không có cách nào để hoá giải, tớ không thể đối mặt với bố mẹ đã khuất.” Tất Ngôn nhắm hai mắt lại, trái tim bị sự đau đớn bao phủ.

“Bố mẹ cậu chưa chắc đã đồng ý cho cậu làm như vậy.” Thượng Thiên Dương thật sự không đồng ý cách làm của anh, “Bọn họ hi vọng cậu có thể hạnh phúc, Liên Ngữ có thể cho cậu hạnh phúc đó.”

“Không cần nói, tớ đã quyết định rồi.” Tất Ngôn giơ tay lên, đánh gãy lời nói của hắn, “Về sau cô ấy và tớ không còn quan hệ, chúng tớ đã không còn liên quan.”

Dưới đáy lòng Thượng Thiên Dương than lớn, aiz, cuối cùng cũng không thể hoá giải tất cả.

“Được, tớ biết rồi, đêm nay tớ sẽ lên máy bay trở về NewYork. Còn cậu?.”

“Nhiều nhất một tuần.” Tất Ngôn hứa hẹn nói: “Một tuần sau, tớ sẽ trở về.”

“Không vội, cậu chậm rãi xử lý mọi chuyện đi, việc ở NewYork đã có tớ.”

Bởi vì hắn biết rõ, Liên Ngữ có ảnh hưởng rất lớn đối với Tất Ngôn, hắn thật sự hi vọng bạn tốt có thể đạt được hạnh phúc thật sự, thật sự vui vẻ.

“Tất Ngôn, cậu có thể chạy khỏi nơi này, cũng có thể không nhìn thấy cô ấy, nhưng mà, cậu có thể quản suy nghĩ ở trong lòng cậu sao? Nếu buông tất cả có thể có được vui vẻ hạnh phúc, tớ tin bố mẹ cậu cũng sẽ vui khi nhìn thấy kết cục như vậy.”

Nói xong, Thượng Thiên Dương rời khỏi, trả lại không gian yên tĩnh cho anh.

Tất Ngôn nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này đã tràn ngập bóng dáng của Liên Ngữ, cô mua gối ôm, rèm cửa sổ, bình hoa, tất cả tất cả…..

Hai tay nắm tóc, thống khổ vùi đầu vào hai đầu gối, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể quên được cô, mới có thể không nghĩ đến cô?

Buổi tối, sau khi đưa bạn tốt lên máy bay xong, Tất Ngôn kéo theo thân thể mệt mỏi trở lại chổ ở, khóe mắt thoáng nhìn thấy trong góc có người đang cuộn mình ngủ, anh đi vào thì nhìn thấy người đó chính là Liên Ngữ.

Trong lòng cô không rõ là đang ôm vật gì, quần áo trên người đều có rất nhiều nếp nhăn, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tuyết, hai mắt thũng sâu, tóm lại, bộ dáng của cô thật sự rất đáng sợ.

Rất cuộc là cô làm sao vậy? Tất Ngôn nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đi ôm cô, cẩn thận đánh giá và tự hỏi.

Liên Ngữ ngủ không yên ổn, mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

Tất Ngôn không nhịn được nữa, lấy tay đẩy cô “Tỉnh tỉnh.”

“Ưm…” Một tay Liên Ngữ ôm lấy mô hình, một tay xoa xoa hai mắt.

Khi cô nhìn thấy Tất Ngôn trước mặt thì lập tức tỉnh táo “Anh đã trở lại.”

Tất Ngôn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng “Em ở trong này làm gì?”

Cô dựa vào vách tường muốn đứng lên, ai ngờ mới đứng dậy có một nửa, bởi vì lâu nay không có ăn gì, thân thể cực kì suy yếu, không hề dự liệu ngã xuống.

Tất Ngôn thấy thế, vội vàng vươn tay ra đỡ cô “Chết tiệc, em làm sao vậy?”

Xem cô đứng lên khó khăn, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể té xỉu tuỳ lúc.

“Không có việc gì, em có thể trở về đây không?” Kéo quần áo của