
ập đến.
Tính tong….
Liên Ngữ đang giặt quần áo nghe thấy tiếng chuông cửa “Tất Ngôn, mau đi mở cửa.”
“Biết rồi.” Buông bản vẽ trong tay ra, Tất Ngôn chậm rì đi ra mở cửa.
“Surprise.” Giọng nói to lớn theo sau tiếng mở cửa đồng thời vang lên “Sao nhìn thấy tớ lại có vẻ mặt mất hứng vậy?” Thượng Thiên Dương tự giác lướt qua mặt thối của người đàn ông nào đó, định đi vào trong phòng.
“Cậu tới làm gì?” Giọng điệu không chút thân mật, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, Tất Ngôn hỏi.
“Cậu thật trọng sắc khinh bạn.” Thượng Thiên Dương đảo cặp mắt trắng dã “Thời điểm có công việc, sẽ gọi điện thoại bảo tớ trở về từ NewYork làm trâu làm ngựa, đến khi xong việc rồi, còn không giới thiệu bà chủ nhỏ cho tớ, cho nên tớ chỉ có thể tự mình tìm đến cửa gặp mặt.”
Liên Ngữ không nghe tiếng động gì của Tất Ngôn, đành phải chính mình ra xem xem có chuyện gì xảy ra.
“Ách…” Liên Ngữ tò mò nhìn người đàn ông đang nói chuyện cùng Tất Ngôn trong phòng khách “Tất Ngôn, vị này là?”
“Lại đây đi.” Tất Ngôn vẫy tay, giới thiệu với cô “Bạn tốt của anh, Thương Thiệu Dương.”
“Haha… tiểu thư Liên Ngữ, từ lâu đã nghe đại danh của cô.” Thượng Thiên Dương cười sáng lạn, có hứng thú nhìn người con gái xinh đẹp mặt dính đầy xà bông trước mắt.
“Tiên sinh Thượng, xin chào.” Liên Ngữ cũng mỉm cười với hắn, xoay người muốn đi lấy cho hắn ly nước.
“Không cần thiết, cậu ta không khát.” Tất Ngôn khó chịu nói.
“Này…” Liên Ngữ xấu hổ đứng tại chỗ, ngây ngô cười.
“Lòng dạ cậu cũng quá hẹp hòi.” Không phải là không mời mà tới thôi sao? Thật sự là một người đàn ông keo kiệt.
“Thượng tiên sinh, mời uống nước.” Liên Ngữ vẫn đi lấy ly nước cho hắn, đặt trước mặt hắn.
“Vẫn là Tiểu Ngữ khéo léo hiểu lòng người, không giống như người nào đó.” Hắn đắc ý hướng về phía Tất Ngôn hừ một tiếng, quay đầu cười hớ hớ rồi hỏi Liên Ngữ “Anh có thể gọi em là Tiểu Ngữ không?”
“Ách, có thể.” Do dự vài giây nhưng cô vẫn gật đầu.
“Ok, nếu vậy anh gọi em là Tiểu Ngữ, vậy em cứ gọi anh là Thiên Dương hoặc Sun, Thượng Thiên Dương nghe qua không được tự nhiên.” Tùy ý ngồi trên ghế sô pha, Thượng Thiên Dương lớn tiếng tuyên bố.
“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Tất Ngôn không có biện pháp với hắn, đành phải ngồi xuống.
“Ừ, người cậu cho đi điều tra đã có tin tức.” Thượng Thiên Dương ầm ĩ đủ, giơ tay ra, đưa túi tư liệu cho anh.
Chương 10
Tất Ngôn lập tức mở túi ra, nhanh chóng nhìn xem nội dung bên trong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhất thời không khí chung quanh lạnh đến muốn đóng băng.
Liên Ngữ bưng trái cây từ trong phòng bếp đi ra liền nhìn thấy sắc mặt Tất Ngôn hết sức khó coi, cô lo lắng ngồi xuống bên cạnh anh, theo tầm mắt của anh, nhìn thoáng qua tài liệu trong tay anh.
“Anh điều tra bố em?” Ảnh chụp của bố đập vào tầm mắt, cô ngạc nhiên hỏi.
“Em nói cái gì? Ông ta là bố em?” Tin tức càng thêm rung động nhất thời làm cho Tất Ngôn ngu ngốc, run rẩy hỏi lại: “Ông ta thật sự là bố em?”
“Đúng vậy, đây chính là bố em.” Liên Ngữ không hiểu nhìn anh, chẳng biết tại sao sắc mặt anh lại càng thêm khó coi.
“Tiểu Ngữ, Liên Khải thật sự là bố em?” Thượng Thiên Dương cũng thật cẩn thận hỏi lại một lần.
Liên Ngữ gật đầu với hắn “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Đầu óc Tất Ngôn trống rỗng, căn bản không thể tự hỏi bất cứ chuyện gì, anh sợ hãi chính mình vừa mở miệng sẽ nói ra lời làm tổn thương cô, cho nên anh vội vàng đứng dậy, chạy lên lầu, giam mình trong phòng.
“Tất Ngôn…” Nhìn hành động khác thường của Tất Ngôn, Liên Ngữ cảm thấy sợ hãi không hiểu.
“Em có quyền biết mọi chuyện.” Nói xong, Thượng Thiên Dương đem tập tài liệu đưa cho Liên Ngữ.
Xem xong hết tài liệu, mặt Liên Ngữ nhất thời trở nên tái nhợt, không tin lắc đầu “Không…Không có khả năng.”
“Anh nghĩ so với em, Tất Ngôn cũng không muốn tin đây là sự thật.” Thượng Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng phờ phạc của cô, cảm thấy không đành lòng “Qua nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn muốn biết công ty của bố mình vì sao lại phá sản, em biết không, khi cậu ta mười tuổi, cậu ta đã phải bắt đầu gánh trách nhiệm chăm sóc ba đứa em, gian khổ này không phải người thường có thể tưởng tượng được.”
“Hu hu, đây không phải sự thật….” Nước mắt của Liên Ngữ tích tụ trong tròng mắt “Làm sao bố em có thể làm ra việc này? Ông không có khả năng làm ra việc này, không có khả năng.”
“Tiểu Ngữ, mặc kệ em có tin hay không, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, không có cách nào thay đổi, Tất Ngôn đã quá cực khổ, hy vọng em có thể dùng tình yêu của em để đền bù cho cậu ta.” Hắn không hy vọng bạn tốt tiếp tục sống trong thế giới không có tình yêu.
“Anh ấy còn có thể yêu em sao…..” Liên Ngữ hồn bay phách lạc lẩm bẩm “Bố em đã làm ra chuyện hèn hạ với nhà họ Tất, anh ấy còn có thể yêu con gái của hung thủ này sao?”
“Phải, chỉ cần em không dễ dàng buông tay cậu ta, cậu ta sẽ yêu em.” Thượng Thiên Dương tin tưởng chỉ có Liên Ngữ mới có thể hóa giải tất cả, dù sao chuyện cũ đã qua, người còn sống là quan trọng nhất.
Trong lòng Liên Ngữ loạn, không biết làm thế nào mới tốt.
“Đi lên tìm cậu ta đi.” Thượng Thiên Dương nhẹ n