
gôn âm thầm thở dài, vén tay áo lên, bước vào phòng bếp hỗn loạn, “Em vẫn nên làm một đại tiểu thư thì tốt hơn.”
Từ đầu muốn cô đến đây để giúp anh xử lý một số việc trong nhà, nhưng hiện tại anh lại trở thành người chịu trận thay, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què, anh hối hận , thật sự không nên để cô bắt tay vào làm việc gì.
“Em. . . . . . Chờ một chút là có thể, lần này chỉ là em không cẩn thận.” Liên Ngữ vội vàng giải thích: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé.”
“Em yêu, cho em thêm một cơ hôi nữa, chúng ta sẽ không còn bát để ăn cơm .” Anh trêu ghẹo nói : “Em đã làm vỡ hết số bát còn lại trong nhà anh rồi.”
“Em không cố ý mà, em trượt tay, thế là nó rơi xuống.” Liên Ngữ đỏ mặt giải thích.
“Ha ha, đại tiểu thư nhà họ Liên, nói vậy tức là em chưa từng rửa bát.” Tất Ngôn trêu đùa cô, không hề khách khí cười to.
“Đáng ghét!” Tay nhỏ bé đánh vào người anh một cái, “Em sẽ cố học.”
Tất Ngôn quét sạch mảnh sứ hai ba lần, sau đó xếp lại sách nấu ăn và lau khô nước bắn ra, cuối cùng, anh rửa rồi cắt rau. Sau 10 phút ngắn ngủi, giống như anh đang làm phép thuật, phòng bếp trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu, anh còn làm hai đĩa cơm rang hấp dẫn.
Chương 8
“Ngoan, em cầm thêm thìa ra kia đi.” Tất Ngôn bưng hai đĩa cơm rang vàng óng, đi ngang qua Liên Ngữ đang đứng ngây ngốc thì dịu dàng nói với cô.
Liên Ngữ lấy lại tinh thần, cầm hai cái thìa đi theo phía sau anh.
“Ngồi xuống.” Anh ra lệnh, Liên Ngữ ngoan ngoãn nghe lời ngay cả một câu cũng không dám nói.
Tất Ngôn đem một đĩa cơm rang to đặt trước mặt cô nói, “Ăn đi.”
Từng hạt cơm rang vàng óng, bóng nhẫy, thơm phức, Liên Ngữ không nhịn được nuốt nước miếng, nghe theo mệnh lệnh của anh, chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ, mở to miệng ăn.
“Em rất đói bụng sao?” Thấy cô ăn vừa vội vừa mau, Tất Ngôn nhíu mày hỏi.
“Ừ…..từ sáng đến giờ em chưa ăn gì.” Ăn quá ngon, trong miệng đầy cơm, cô thật sự không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu với anh.
“Ăn từ từ.” Tất Ngôn cười dặn dò cô, “Không có ai tranh với em đâu.”
“Ăn thật ngon.” Liên Ngữ cúi đầu ăn như hổ đói, sau đó đưa cái đĩa không cho anh, “Em còn muốn ăn nữa.”
Tất Ngôn nhìn cái đĩa không, ngây ra một lúc “Em….”
Người phụ nữ này ăn hết một đĩa cơm rang to, anh còn chưa ăn miếng nào đâu đấy, nhất thời, anh cười một tiếng, sự lo lắng trong lòng lại tăng lên.
“Không cần ăn quá nhanh, ăn chậm nhai kĩ, nếu không sẽ bị đau bụng.” Đẩy một đĩa cơm rang khác đến trước mặt cô “Nếu không lần sau đừng mong anh rang cơm cho em ăn, biết chưa?”
“Được, được.” Vì suy nghĩ cho sau này, Liên Ngữ đành phải chậm rãi ăn đĩa cơm rang vàng óng mê người.
A, thật ngon quá!
“Xem ra về sau anh phải cố gắng kiếm tiền rồi.” Tất Ngôn giả bộ như thật nói.
“Vì sao?” Liên Ngữ ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.
“Bởi vì anh phải nuôi em, em ăn nhiều như thế, không cố gắng kiếm tiền, không chừng anh cũng bị em ăn luôn mất.” Nói xong, anh cười đến nỗi mắt cũng híp thành một đường thẳng.
“Anh nói bậy, sao em có thể ăn nhiều như thế chứ.” Liên Ngữ đỏ mặt, gắt anh: “Em….là vì hôm nay em chưa ăn sáng, mới ăn nhiều như vậy, bình thường sẽ không như vậy đâu.”
“Oh?” Vẻ mặt anh lộ ra vẻ tiếc nuối, “Thì ra không phải vì anh nấu ăn ngon nên em mới ăn nhiều như vậy, về sau anh sẽ không nấu nữa, nấu xong lại không có người ăn.”
“Đừng mà.” Liên Ngữ vội vàng la to lên, “Em….được rồi, là em không biết nấu, anh nấu ăn ngon vô cùng, đã được chưa?”
“Đồ ngốc, anh rất vui khi được nấu cho em ăn.” Anh cưng chiều vươn tay vò vò mái tóc của cô, “Ăn đi, nếu không sẽ nguội đó.”
Nhìn bộ dáng cô cười híp mắt hưởng thụ, cơm trong miệng Tất Ngôn như biến thành đồ ăn ngon nhất từ trước đến nay.
Rõ ràng là muốn cô tới làm cơm cho mình ăn, hiện tại lại bị đảo ngược là anh nấu cơm cho cô ăn, thật sự chính mình tìm đến cái khổ, nhưng tuy nói như thế, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào, xem ra anh có khuynh hướng chịu ngược, cô gái nhỏ này thật sự là gánh nặng ngọt ngào của anh, không ôm chặt không được.
Mặc kệ tương lai gặp phải khó khăn gì, anh đều thay cô chống, để cô vĩnh viễn là một cô chủ nhỏ không phiền không lo.
Chỉ tiếc, hứa hẹn như vậy, về sau chưa chắc đã làm được…..
“Mọi người làm sao vậy?” Liên Ngữ vừa tiến vào văn phòng cô nhi viện, đã thấy các đồng nghiệp trong văn phòng lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Tiểu Ngữ, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ sao?” Một đồng nghiệp nữ nói ra một câu chấn động.
Liên Ngữ giật mình ngay tại chỗ, sau đó hỏi một câu, “Viện trưởng ở văn phòng sao?”
“Ừ” Đồng nghiệp nữ gật đầu với cô.
Cô vừa nghe, lập tức xoay người chạy đến văn phòng của viện trưởng.
“Viện trưởng?” Liên Ngữ khẽ gõ vài cái lên cánh cửa.
“Tiểu Ngữ à, vào đi.” Viện trưởng Trương ngẩng đầu thấy người đến là cô thì gật đầu bảo cô vào.
Liên Ngữ bước nhanh tới, cũng chẳng quan tâm đến lễ phép, sốt ruột hỏi “Nghe nói cô nhi viện sẽ bị phá bỏ, có thật không ạ?”
Viện trưởng Trương tháo kính lão xuống, xoa nhẹ thái dương, vẻ mặt đau khổ, “Con đã nghe nói ta cũng không gạt con, đúng vậy, thông báo đã truyền xuống dưới, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ rồi dời đi chỗ kh