
nói dối, cứ đứng dí dí chân xuống sàn nhà như muốn xoi thủng mấy tấm gạch bông rắn chắc.
– Hùa vào bắt nạt một con vật bé bỏng! – Dì Khuê lắc đầu – Thật không thể nào hiểu nổi!
– Tụi cháu không bắt nạt Tai To! – Tùng rụt rè phân bua – Tụi cháu chỉ muốn gọi nó ra ngoài này thôi!
Dì Khuê quắc mắt:
– Cháu còn cãi bướng nữa hả? Người ta gọi bằng miệng chứ chẳng ai lại gọi bằng một khúc cây! – Rồi dì nhún vai – Nhưng điều quan trọng là các cháu đã làm gì Tai To đến nỗi nó phải chạy trốn vào gầm tủ như thế?
Tùng liếm môi:
– Tụi cháu có làm gì nó đâu! Tụi cháu chỉ tập nó bò thôi!
– Hay lắm! Chỉ tập bò thôi! – Dì Khuê gật gù – Chiều nay mẹ cháu về, dì méc lại chuyện này, thế nào rồi cháu cũng sẽ được mẹ cháu “tập bò” như cháu đã tập cho Tai To thôi!
Lời hăm dọa của dì Khuê làm Tùng xanh mặt.
– Ðừng, dì! – Nó nói, miệng méo xệch – Dì đừng méc lại với mẹ cháu! Cháu hứa…
– Chả hứa hiếc gì cả! Dì sẽ méc! – Dì khuê cắt ngang – Trước nay cháu đã hứa cuội bao nhiêu lần rồi!
Nói xong, không để Tùng kịp nài nỉ thêm, dì quay ngoắt người đi xuống bếp.
Tai To nãy giờ nằm im dưới gầm tủ khoái trá, thưởng thức cảnh Tùng và Ðạt bị mắng, nay thấy vị cứu tinh bỏ đi, liền nhanh nhẹn luồn ra khỏi chỗ nấp lẽo đẽo chạy theo.
Dì Khuê chỉ dọa.
Tùng thở phào khi thấy chiều hôm đó, cả mẹ lẫn chị Hạnh chẳng ai hỏi tội nó.
Cả những ngày hôm sau nữa cũng vậy.
Như vậy dì Khuê đã chẳng hề hé môi về chuyện nó và Ðạt hành hạ Tai To. Dì không tố cáo nó nhưng mỗi khi ngồi vào bàn ăn, dì nhìn nó gườm gườm khiến nó cứ thắc tha thắc thỏm.
Gặp nó trên trường, Ðạt hỏi:
– Bét đít hả mày?
Tùng cười tươi:
– Dì tao chỉ hăm he thế thôi!
Ðạt tròn mắt:
– Dì mày không nói gì cả à?
– Không! Nhưng dì ngó tao lườm lườm làm tao hãi quá! – Tùng vừa nói vừa rụt cổ.
Ðạt nhếch môi:
– Ngó thì ăn thua gì! Roi đét vào mông thì mới sợ!
Ðạt nói đúng. Roi đét vào mông thì mới sợ. Roi không đét vào mông nên chừng ba bữa sau, khi mọi chuyện đã bắt đầu nguội dần, Tùng lại nháy mắt rủ Ðạt về nhà. Và hai đứa lại thập thò lôi con Tai To ra đùa nghịch.
Nhưng như ông bà vẫn nói, đi đêm lắm thế nào cũng có ngày gặp ma. Và lần này thì hậu quả tệ hại hơn nhiều.
Hôm đó, nhân được nghỉ học sáng thứ năm, Tùng và Ðạt lại tụ tập nhau bày ra đủ trò. Lúc này, khung cảnh chung quanh thật là “lý tưởng”: ba mẹ và chị Hạnh đều đi làm đi học, dì Khuê thì xách giỏ đi chợ lâu lắc mới về, bọn trẻ tha hồ nghịch mà chẳng sợ ai dòm ngó, can thiệp.
Con Tai To hôm đó đúng là bị “sao quả tạ” chiếu mạng. Thoạt đầu nó bị Tùng và Ðạt bắt làm trò “đứng hai chân”. Hai chân sau chống xuống đất, hai chân trước yên như vậy, khi nào cho xuống mới được xuống. Nếu chưa được cho nghỉ mà bỏ chân xuống là ăn đòn.
Lúc mới bị nhấc bổng hai chân trước đặt trên mặt ghế, Tai To chẳng phàn nàn hay phản đối gì. Nó thấy trò này chẳng có gì cực nhọc, lại còn có vẻ hay hay. Ừ, lâu nay vẫn đi lại bằng bốn chân, nay chỉ “xài” hai chân thôi xem thử nó có gì đặc biệt không! Nghĩ vậy nên Tai To lẳng lặng làm theo mệnh lệnh của hai ông nhóc, thậm chí nó còn khoái chí vẫy đuôi nhè nhẹ.
Nhưng đứng theo tư thế “đặc biệt” đó một hồi, Tai To phát hiện ra cái trò này không “hay hay” như nó tưởng. Hai cẳng chân sau càng lúc càng mỏi, hệt như đang phải đỡ một cục sắt trên vai.
Tai To cụp đuôi xuống và liếc mắt sang hai bên ra ý hỏi. Nhưng Tùng và Ðạt cứ ngồi thô lố mắt ra nhìn nó, chẳng nói năng gì.
Không biết làm sao, Tai To đành cố gượng thêm một lúc. Nhưng rồi cặp giò ê ẩm quá xá, Tai To lại ngoảnh cổ nhìn cậu chủ nhỏ, lần này vừa nhìn nó vừa rên ư ử ra ý van xin.
Tùng liếc Ðạt:
– Nó xin xuống đấy!
– Ðừng cho xuống! – Ðạt nhún vai – Ðể xem nó chịu đựng được bao lâu!
Ðạt vừa bảo “để xem” thì Tai To cho nó xem liền. Tai To rón rén bả một chân ra khỏi ghế. Rồi vừa giữ cả thân mình bằng một chân nó vừa khẽ ngọ ngoạy đầu lấm lét nhìn quanh xem thử có ai phát hiện ra hành động phi pháp của nó không.
Khi chẳng thấy ai phiền trách gì, Tai To lẳng lặng và rụt rè bỏ nốt chân kia xuống. Nhưng nó chưa kịp mừng thì Ðạt đã một tay tóm lấy cổ nó, tay kia đét vào mông đít:
– Này, này, tưởng bọn tao không thấy mày giở trò hả? Ðặt hai chân lên!
Vừa nói Ðạt vừa tóm lấy hai chân trước của Tai To đặt lại trên mặt ghế.
Biết lỗi, Tai To không dám phản kháng. Nhưng chỉ một lát sau, không gắng gượng nổi, nó lại đánh liều bỏ chân xuống đất. Ðạt và Tùng lại “bộp” vào mông nó và lôi người nó lên.
Cứ thế, trò này lặp đi lặp lại cả chục lần, lên lên xuống xuống. Riết, Tùng đâm chán. Nó nhìn Ðạt:
– Còn trò gì hay hơn không?
– Còn! Có một trò hay lắm!
Ðạt nhanh nhẩu đáp, và nhìn ra cửa, hỏi:
– Dì Khuê mày sắp về chưa?
Tùng dòm đồng hồ trên tường:
– Mày yên tâm! Còn lâu lắm!
Ðạt gật gù:
– Nhà mày có lon sữa bò không?
– Có!
Tùng gật đầu, rồi hỏi ra vẻ hiểu biết:
– Mày định chơi trò cho nó uống sữa hả?
– Nếu vậy đâu gọi là trò! – Ðạt nhăn mặt – Tao hỏi là hỏi lon sữa rỗng kìa! Chạy kiếm cho tao hai lon!
Chẳng biết bạn mình định làm trò gì nhưng Tùng không hỏi. N