XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Xin Lỗi Mày, Tai To – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Xin Lỗi Mày, Tai To – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323111

Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.

ảy ra những vụ mất trộm nên ba mẹ luôn luôn nêu cao cảnh giác. Ba nói cho “Cẩn tắc vô ưu”, rồi gật gù giải thích “Cẩn thận bao giờ cũng hơn”. Hôm nào đi làm về, kéo một phát thấy cửa mở toang, nghĩa là quên cài chốt bên trong, thế nào ba cũng nghiêm khắc phê bình. Vì vậy, chẳng ai trong nhà dám chểnh mảng chuyện cửa nẻo, kể cả Tùng.

Nhưng hôm nay Tùng buồn ngủ quá. Nghe đến chuyện khóa cửa, nó cũng muốn nhỏm dậy nhưng mắt nó cứ díp lại và hình như có một sức mạnh vô hình nào từ trong đống chăn nệm cứ níu lưng nó xuống.

– Dì cứ đi chợ đi! – Tùng nói, mắt nhắm mắt mở, giọng nhừa nhựa – cháu sẽ dậy ngay bây giờ đấy!

Chẳng làm sao được, dì Khuê đành tặc lưỡi quay đi sau khi dặn dò kỹ lưỡng:

– Nhớ đấy nhé! Cháu mà không dậy khóa cửa, trộm sẽ vào nhà khuân hết đồ đạc đi đấy!

– Ối giời! – Tùng nhủ bụng – Dì chỉ giỏi tài dọa! Trộm nào mà dám viếng nhà vào giờ này!

Nghĩ vậy nên Tùng tự cho phép mình nằm nán thêm một lát. Ngay cả khi nghe tiếng dì Khuê sập cửa, Tùng vẫn không buồn động đậy. Nó cứ nằm mơ mơ màng màng, xoải chân xoải tay một cách biếng nhác.

Tùng không ngờ lúc đó có hai tên trộm đang lảng vảng ở bên ngoài thật.

Hai tên trộm, một béo một gầy. Tên gầy cao lòng khòng, mặt choắt như quả cau khô, đi tay không. Tên béo râu ria lởm chởm, thấp hơn đồng bọn gần cả cái đầu, tay cầm đong đưa chiếc giỏ lác.

Khi dì Khuê đẩy cửa bước ra, hai tên trộm đang đứng cách đó mấy căn. Cả hai đang tựa người vào lan can, vừa phì phà khói thuốc vừa chỉ trỏ xuống đường nói léo nhéo gì đó.

Thái độ của chúng không có gì khả nghi nên dì Khuê chỉ đưa mắt nhìn qua một cái rồi vội vã rảo bước xuống cầu thang.

Nhưng khi dì vừa khuất dạng, tên béo đã nháy mắt với tên gầy:

– Sao mày?

– Yên chí! Tao đã điều tra kỹ càng rồi!

Tên béo vẫn chưa yên tâm:

– Nhớ trong nhà có người thì sao?

– Làm gì có chuyện đó! – Tên gầy trấn an đồng bọn.

Tên béo vẫn lộ vẻ trù trừ, hắn liếm môi:

– Hình như trong nhà còn một thằng nhóc! Từ sáng đến giờ tụi mình đâu có thấy nó ra khỏi nhà!

– Có thể nó đi vắng từ hôm trước!

Tên gầy đưa ra lời phỏng đoán. Rồi để đánh tan nỗi ngờ vực trong lòng tên béo, hắn gật gù nói thêm:

– Muốn kiểm tra chuyện đó chả có gì khó! Ði theo tao!

Nói xong, không để tên béo kịp có ý kiến, tên gầy lững thững tiến về phía nhà Tùng. Ðến ngay trước cánh cửa lưới, hắn nhướn mắt nhìn vào bên trong, ngoác miệng rao:

– Ai có ve chai, dép đứt, thau nhôm, mủ để bán không?

Sau khi giả giọng người buôn ve chai rao hai, ba lần liên tiếp, vẫn thấy bên trong chẳng động tĩnh gì, tên gầy nhún vai:

– Thấy chưa! Tao đã bảo nhà không có người mà lại!

Ðang nói, ánh mắt chợt chạm phải chỗ móc khóa, tên gầy mừng rỡ reo lên:

– Ôi, trời giúp ta rồi! Cửa không khóa!

Tên béo dè dặt:

– Có thể cửa khóa phía trong!

Nghe vậy, tên gầy khẽ cau mày. Hắn thò tay cầm cánh cửa kéo nhẹ.

Cánh cửa bật ra ngay theo đà kéo của tên gần khiến tên béo tròn mắt:

– Sao có chuyện lạ thế này?

– Chẳng có gì lạ cả! – Tên gầy phấn khởi – Tất cả là do sự đảng trí của người đàn bà kia thôi!

Vừa nói hắn vừa lách người vào. Sau một thoáng ngập ngừng, tên béo cũng lẹ làng lách theo và thò tay khép cửa lại.

Sau khi lọt vào nhà, hai tên trộm nép sát tường dọ dẫm từng bước một, mắt láo liên quan sát.

Trong phòng khách chẳng có món gì hấp dẫn. Ngoài bộ xa-lông và chiếc đi-văng là bàn học ngổn ngang tập vở của Tùng. Dọc tường là dãy kệ sách đồ sộ, dài ngoằng. Tên béo lẩm bẩm: Toàn là thứ vô tích sự! Treo tít trên cao là chiếc đồng hồ quả lắc. Tên gầy liếm môi: Món này không đáng giá là bao nhưng có thể thó được, chỉ tiếc là treo quá cao, trèo lên trèo xuống bất tiện!

Hai tên trộm vừa nhanh nhẹn đảo mắt nhẩm tính giá trị các món đồ vừa lần ra phía sau.

Khi bước qua khỏi chiếc tủ buýp-phê dùng làm vách ngăn, cả hai chợt sáng mắt lên.

Trước mặt chúng, trên chiếc bàn thấp kê sát tường là chiếc ti-vi 14 inch và ngay bên cạnh là một đầu máy vi-đê-ô hiệu Sony mới toanh.

Chiếc ti-vi cồng kềnh tất nhiên không thể mang ra khỏi nhà nhưng cái đầu máy thì quả là gọn nhẹ, chỉ cần thảy tọt vào chiếc giỏ lác là xong. Có xách ngang qua mặt công an thì công an cũng chỉ biết lễ phép cúi chào mà thôi!

Tên gầy hất đầu về phía tên béo:

– Ra tay đi! Còn chờ gì nữa!

Không đợi giục đến lần thứ hai, tên béo vọt lại ôm chiếc đầu máy bằng hai tay, kéo mạnh. Nhưng những dây nhợ nhùng nhằng phía sau đã giữ rịt lại. Chiếc đầu máy không những không tuột ra mà chiếc bàn lại bất thần chao nghiêng khiến những chiếc băng vi-đê-ô đặt hờ hững bên trên rơi xuống sàn nhà phát ra những tiếng “lộp cộp”.

Sự cố bất ngờ khiến hai tên trộm giật nảy người. Tên béo đè tay lên ngực:

– Hú ba hồn bảy vía!

– Hồn vía cái đầu mày! – Tên gầy nghiến răng trèo trẹo, mắt long lên – Lấy dao cứa phăng ba sợi dây chết tiệt đó đi chứ còn đứng trơ ra đấy làm gì!

Nghe nhắc, tên béo lập tức thò tay vào giỏ lác lấy ra một con dao bén ngót, lưỡi sáng loáng. Hắn lia một phát, sợi dây cắm vào ổ điện đứt phăng.

Khoái chí, hắn khoa dao định cắt luôn sợi dây thứ hai nối li