
nghinh mặt:
– Người nào thường bắt nạt Tai To thì người đó tự biết lấy! Hỏi làm chi!
Nhỏ Hạnh thường ngày vốn ăn nói nhỏ nhẹ. Bữa nay đang ấm ức về chuyện Tai To sắp bị đem cho, nó đâm gắt gỏng, chẳng buồn nương nhẹ với “thủ phạm”.
Thấy bà chị nổi khùng, lại có dì Khuê ngồi bên sẵn sàng… nổi khùng theo, Tùng không dám nói đi nói lại. Nó mím môi ngồi im một cách tức tối.
Lúc nãy, thấy cả nhà từ người tới vật ai nấy đều buồn thỉu buồn thiu trước cảnh “sinh ly tử biệt”, Tùng không ngăn được xao xuyến. Nó định bụng chờ đến tối sẽ thủ thỉ xin mẹ cho Tai To ở lại. Nó sẵn sàng hứa với mẹ là sẽ không bao giờ hành hạ con Tai To nữa. Nó sẽ yêu thương Tai To như mọi người yêu thương…
Nhưng đó là lúc nãy. Bây giờ những ý định đẹp đẽ đó đã nhanh chóng tan biến sau khi hết bà dì tới bà chị thi nhau xiên xỏ, chì chiết nó.
Thế đấy! – Tùng cay đắng nhủ thầm – Mọi người luôn luôn “coi trọng” con Tai To hơn mình! Hễ có chuyện gì dính dáng đến Tai To là mình bao giờ cũng bị trách mắng. Mà Tai To là gì? Nó chẳng là gì cả! Nó chỉ là một con cún thôi. Cũng như mọi con cún khác trên đời. Tai To đâu phải là một con cún bằng vàng!
Tùng càng nghĩ càng cảm thấy ghen tức. Và nó quyết định mặc kệ mọi chuyện. Tai To cứ việc cuốn gói ra khỏi nhà. Nó đến ở với chú Xuân chứ có phải đến chỗ chết đâu mà phải lo cuống lên.
Chú Xuân xuất hiện ngay chiều hôm sau. Buổi trưa vừa nhận được cú điện thoại của ba, đầu giờ chiều chú đã đứng ngay trước của lưới, đập rầm rầm:
– Nào, nào! Mở cửa đi nào!
Vừa thấy ba bước ra, chú đã reo ầm:
– Ôi, ông anh ơi! Tôi có nghe nhầm không đấy! Ông anh định tặng con Tai To cho tội thật à?
Ba mở rộng cửa, mỉm cười:
– Mời vào! Nếu không thật thì tôi chả gọi chú làm gì!
Ba nói rõ ràng như thế mà chú Xuân vẫn chưa tin. Chú nhúc nhích hai hàng ria mép, bỡ ngỡ hỏi:
– Nhưng tại sao ông anh lại nghĩ ra được một quyết định tuyệt diệu như thế? Thần linh mách bảo à?
– Chả thần linh nào mách bảo cả! – Ba tặc lưỡi – Không thích nuôi nữa thì tặng quách cho chú rồi!
Ðang nói, ba chợt nhìn thấy sợi dây chú Xuân vẫn cầm trên tay nãy giờ:
– Chú mang theo cái gì thế?
– À! – Chú Xuân giũ sợi dây dài ra – Ðây là sợi xích bằng da!
Rồi chú rút từ trong túi quần ra một cái vòng nhỏ cũng bằng da thuộc:
– Còn đây là cái vòng đeo cổ!
Và chú cười khoe chiếc răng sún:
– Tôi sẽ dắt bộ con Tai To về nhà!
– Dắt bộ? – Ba ngạc nhiên.
Ba ngạc nhiên là phải. Nhà chú Xuân thuộc một quận vùng ven, ở bên kia kinh Tàu Hủ. Thực ra nhà chú Xuân cách nhà Tùng không xa lắm, khoảng gần hai cây số, chỉ quẹo chừng bốn, năm cua đường là tới. Nhưng đấy là nói lúc chạy xe. Còn đi bộ thì lại là chuyện khác, xa lăng lắc. Ðó là chưa kể còn phải qua đò. Vì vậy, nghe chú Xuân bảo sẽ cùng với Tai To đi bộ về nhà, ba tưởng chú nói đùa.
Nhưng chú Xuân không đùa.
– Tôi nói dóc với ông anh làm chi! – Chú nói – Khi nãy tôi đi xích-lô từ bến đò Cây Me tới đây chứ đâu có cỡi xe gắn máy!
Rồi trước vẻ mặt ngơ ngác của ba, chú hào hứng giải thích:
– Có gì lạ mà ông anh phải trố mắt lên như thế! Một trong những cái thú của người nuôi chó là dắt chúng dạo chơi dung dăng dung dẻ ngoài phố! Nhất là với một con chó xinh xắn như con Tai To này! Tại ông anh ít nuôi chó nên ông anh không biết đấy thôi!
Nói xong, chú quay mặt vào nhà trong kêu lớn:
– Nào, Tai To đâu! Ra đây chúng ta đi bát phố một vòng nào!
Thường, mỗi khi chú Xuân đến chơi, Tai To bao giờ cũng mừng rỡ chạy ra đón và quấn quít hàng giờ bên chú. Nhưng hôm nay chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Thậm chí, chú gọi đến bốn, năm tiếng, Tai To vẫn không buồn đáp lại. Cứ như thể nó đi vắng đâu cả tuần nay rồi.
Ba và chú Xuân đi xuống nhà sau.
– Con Tai To đâu rồi dì? – Ba hỏi dì Khuê.
Dì Khuê vẫn cúi mặt trên rổ rau, giọng thật như đếm:
– Em không biết! Từ trưa đến giờ em chẳng thấy nó đâu!
Ba biết thừa là dì Khuê nói dối nhưng ba không buồn gạn hỏi. Ba ngoắt chú Xuân, cả hai lui cui sục sạo trong các ngóc ngách.
Chú Xuân vừa đảo mắt dò tìm vừa cất giọng ngọt ngào:
– Tai To ới ời! Tao có miếng thịt bò cho mày đây này! Mày không ra thì tao ăn mất đấy!
Chốc chốc chú lại đổi “tông”:
– Á, à, tao biết mày nấp ở đâu rồi! Mày không ra thì tao chui vào tao… nấp chung với mày đấy!
Từ khi chú Xuân đập cửa, Tùng chui ngay vào phòng ngủ. Nó không dám lởn vở ở nhà ngoài, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt oán trách của dì Khuê và nhỏ Hạnh.
Tùng đứng đằng sau bức vách, áp tai vào khe hở tò mò theo dõi cuộc đối đáp giữa ba và chú Xuân. Ðến khi nghe chú Xuân giở giọng bông lơn gọi Tai To, nó phải cố lắm mới khỏi phì cười.
– Tai To ơi hỡi Tai To! – Chú Xuân lại cất giọng ngâm ngợi – Nếu nghe tao gọi thì lòi đuôi ra!
Nhưng mặc cho chú giở trò, Tai To vẫn biệt dạng. Nó chẳng thò đuôi cũng chẳng thò đầu. Chỉ có Tùng là khổ sở vì phải cố nhịn cười.
– Chắc nó ở đâu trên gác! – Ba nói.
Và trước khi quay đi, không hiểu nghĩ sao ba bỗng hắng giọng nói:
– Tai To! Ra đây bảo nào!
Ba vừa dứt lời bỗng có tiếng ư ử phát ra từ trong chạn đựng chén bát.
Linh cảm được chuyện chẳng lành,