Disneyland 1972 Love the old s
Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

ộ tịch nhơn nhơn của nhỏ Diệp làm Quý ròm muốn lộn ruột. Nhưng biết mình bị hớ, Quý ròm đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nó cười lấp liếm:

– Ờ há! Thế mà tự dưng tao lại quên bẵng đi mất!

– Cháu còn quên nhiều thứ lắm! – Bà hừ mũi, lúc nãy bà đã nhìn thấy những mảnh chai vỡ đang tung tóe trên nền nhà, vì vậy giọng bà đã nghiêm lại càng nghiêm – Cháu hứa là sẽ không bày những trò gây ra tiếng nổ, thế mà hôm nay suýt chút nữa cháu đã làm sập nhà! Cứ kiểu này thì bà phải méc lại với ba cháu thôi!

Câu nói cuối cùng của bà rõ là có ý hăm dọa. Quý ròm xanh mặt:

– Ðừng, bà ơi! Bà đừng méc với ba cháu! Cháu có cố ý gây ra tiếng nổ đâu!

Nhỏ Diệp vọt miệng:

– Không cố ý nhưng mà cố tình!

Cái trò “thọc gậy bánh xe” của nhỏ em tinh quái khiến Quý ròm tức muốn nổ đom đóm mắt. Nó nghiến răng ken két, nếu không có bà dám nó đã nhảy xổ lại “nhai xương” nhỏ Diệp rau ráu rồi. Nhưng tội cũ chưa gỡ được, Quý ròm chả dại gì gây thêm tội mới. Cố bấm bụng phớt lờ sự khiêu khích của nhỏ Diệp, nó nhìn bà phân bua:

– Cháu nói thật đấy! Cháu chẳng cố tình đâu! Tại thằng Mạnh nó bất cẩn nó làm vỡ chiếc lọ hóa chất của cháu, thế là bà nghe “bùm” một tiếng nho nhỏ thế thôi!

Quả như Quý ròm nghĩ, bà chưa nhìn thấy chiếc thùng thiếc ở góc phòng và nếu thấy có lẽ bà cũng không nghĩ tiếng nổ vừa rồi phát ra từ đó. Vì vậy, nghe Quý ròm giải thích, vẻ mặt nghiêm nghị của bà liền dãn ra mặc dù cái tiếng nổ khủng khiếp mà bà nghe thấy dứt khoát chẳng phải là tiếng “bùm” “nho nhỏ” như thằng cháu của bà mô tả. Bà chậm rãi quay sang Mạnh đang đứng khép nép kế bên:

– Anh Quý nói có đúng không hở cháu?

Biết ông anh ranh mãnh đang tìm cách đố riệt tội trạng lên đầu mình nhưng Mạnh chẳng còn cách nào khác hơn là nhăn nhó gật đầu:

– Dạ, đúng ạ!

Thấy thằng Mạnh xuất sắc trong vai “Lê Lai cứu chúa” không thua gì nghệ sĩ cải lương hạng nhất, Quý ròm mừng rơn. Do đó khi bà hăm he trước lúc bước ra cửa:

– Nhưng bà chỉ tha cháu lần này thôi nhé! Lần sau dù là vô tình hay cố ý, bà cũng nhất định không bỏ qua đâu đấy!

Nó toét miệng cười và hớn hở đáp ngay:

– Bà cứ yên tâm! Sẽ không có lần nào nữa đâu ạ!

Bà và nhỏ Diệp vừa bước ra thì tiểu Long thò đầu vào.

– A, Mạnh! Mày lên đây bao giờ thế? – Nhác thây Mạnh, Tiểu Long ngạc nhiên reo lên.

– Ôi, anh Tiểu Long! – Mạnh cũng không ngăn được nỗi hân hoan – Em mới lên! Anh khỏe không?

– Khỏe! – Tiểu Long cười hỏi – Mày lên đây với ai thế?

– Em đi một mình!

– Xạo đi mày!

– Thật! Mẹ em phải ở nhà trông nhà!

Tiểu Long nheo mắt tủm tỉm:

– Thế đi một mình mày không sợ người ta bắt cóc đế tống tiền bán qua các nước khác làm nô lệ sao?

Thấy Tiểu Long lôi chuyện cũ ra trêu mình, Mạnh nhăn mặt:

– Anh học cái tật cà khịa của anh Quý từ bao giờ thế?

– Cần quái gì học! – Tiểu Long ngó Quý ròm – Tao chơi với anh Quý của mày riết đằng nào mà chả lây! Người ta bảo “gần mực thì đen” mà!

Ðang nói, Tiểu Long bỗng kêu “oái” một tiếng và cúi đầu dòm xuống đất:

– Cái gì thế này?

Ðến lúc đó Tiểu Long mới phát hiện ra những mảnh vỡ đang vương vãi dưới nền nhà.

Quý ròm cười hích hích:

– Người ta bảo “gần mực thì đen, gần mảnh thủy tinh thì tránh”, ai bảo mày chỉ thuộc mỗi vế đầu!

Nhưng “đòn phản kích” của Quý ròm như gió vào nhà trống. Nó mới nói được nửa câu, Tiểu Long đã biến mất.

Mạnh ngạc nhiên đưa mắt sang ông anh:

– Anh Tiểu Long chạy đi đâu thế?

– Nó ra sau bếp.

– Ảnh ra sau bếp làm gì?

Quý ròm chưa kịp trả lời thì Tiểu Long đã vụt hiện ra. Nó bước vào phòng với cây chổi và chiếc ki nhựa trên tay. Từ hồi chơi thân với “nhà ảo thuật” Quý ròm, nó đã quá quen với chuyện dọn dẹp, thu gom những mảnh lọ vỡ.

Mạnh đưa tay về phía Tiểu Long:

– Anh đưa chiếc ki đây em cầm giùm cho!

– Khỏi! – Quý ròm phẩy tay – Tốt nhất là mày cũng nên chạy ra sau bếp đi!

Mạnh giương mắt ếch:

– Chi vậy?

– Thì đi tắm chứ chi! Khi nãy bà chẳng bảo tao dẫn mày đi tắm là gì!

Tiểu Long cũng hùa vào:

– Ðúng rồi đó! Mày tắm rửa sạch sẽ đi rồi tụi tao dẫn mày qua nhà chị Hạnh chơi!

Nghe nói đi thăm nhỏ Hạnh, Mạnh hăng hái ngay. Nó phóng vù ra khỏi phòng, miệng rối rít:

– Chờ em chút xíu nghe! Em tắm nhoáng một cái là xong ngay đây!

Ðến khi thằng Mạnh đầu cổ gọn gàng sạch sẽ, quần áo tinh tươm bước ra thì Tiểu Long và Quý ròm đã ngồi sẵn ở phòng khách.

– Ði! – Tiểu Long đứng dậy.

– Ði bộ hả? – Mạnh hỏi.

– Ừ. Tiện thể tụi tao dẫn mày đi dạo phố luôn!

Từ nhà Quý ròm tới nhà nhỏ Hạnh chẳng gần mà cũng chẳng xa. Ba đứa thả bộ tà tà khoảng nửa tiếng đã tới cầu thang dẫn lên nhà cô bạn gái.

Cũng như Quý ròm và Tiểu Long, đôi mắt nhỏ Hạnh trố lên khi bất ngờ gặp lại Mạnh :

– Ôi, ngọn gió nào thổi em đến đây thế ?

Quý ròm cười hì hì :

– Tất nhiên là gió biển Vũng Tàu rồi !

Nhỏ Hạnh chun mũi :

– Ai hỏi Quý ! Vô duyên !

Vừa dẫn ba bạn vào nhà, nhỏ Hạnh vừa quay sang Mạnh :

– Mẹ em lúc này khỏe không ?

– Dạ khỏe.

– Các căn phòng hôm trước bọn chị ở đã có khách nào tới thuê chưa ?

– Có rồi. Nhưng thỉnh thoảng thôi. Chỉ những ngày cuối tuần.

Tiểu Long th