
õ sĩ nhà ta điếng hồn.
– Mày bỏ tay ra tao xem thử nào ! – Tiểu Long cúi lom khom trước mặt nhỏ Oanh, lo lắng nói.
Nhỏ Oanh không những không buông tay, lại còn ngoác miệng kêu lớn :
– Ui da, đau quá !
Tiểu Long nghe bụng nóng ran. Nó càng khom người xuống :
– Thì mày bỏ tay ra đi !
Nhỏ Oanh mếu máo :
– Ðau quá, không bỏ được !
Tiểu Long càng quýnh. Nó nuốt nước bọt :
– Mày nghe đau lắm hả ?
– Ðau lắm ! – Giọng nhỏ Oanh nức nở – Chắc em vỡ sọ mất !
Giọng nhỏ Oanh rõ là cái giọng muốn ăn vạ. Tuy nghi hoặc nhưng Tiểu Long không nén nổi phập phồng. Nó cứ luôn miệng khẩn khoảng :
– Thì mày bỏ tay ra cho tao xem đi ! Hé ra một tí cũng được !
Ðợi Tiểu Long năn nỉ muốn sùi bọt mép, nhỏ Oanh mới từ từ hé tay ra.
Tiểu Long nhìn sững vào trán nhỏ em, rùng mình khi nghĩ đến cảnh cái trán vỡ toác. Nhưng trán nhỏ Oanh vẫn lành lặn như thường. Cũng không hề dây một chút máu.
Tiểu Long thở phào :
– Không hề gì đâu ! Trán mày chỉ bị u một cục thôi !
– U một cục mà anh bảo không hề gì ! – Nhỏ Oanh vừa thút thít vừa nhăn mặt rờ rẫm chỗ sưng.
Biết lúc này càng đôi co càng bất lợi, Tiểu Long không buồn cãi cọ. Nó chỉ nói :
– Mày ngồi đó để tao chạy vào nhà kiếm chai dầu ra xức !
Rồi không đợi nhỏ Oanh kịp có ý kiến, Tiểu Long ba chân bốn cẳng chạy vụt đi.
Lục lọi trong tủ thuốc một hồi, Tiểu Long tìm thấy chai dầu khuynh diệp. Nhưng nó mới cầm chai dầu trong tay, vừa quay lưng chưa kịp bước đi thì ba đã lù lù ôm thùng đồ nghề đi vô.
Sao hôm nay ba về sớm thế nhỉ ? Tiểu Long thấp thỏm nhủ bụng và lấm lét nhìn ba.
Như không hề hay biết gì, ba đặt thùng đồ nghề xuống đất, chậm rãi quệt mồ hôi trán và nhìn Tiểu Long, hỏi :
– Con đang làm gì thế ?
Tiểu Long ấp úng :
– Dạ, con kiếm chai dầu.
– Dầu à ? – Ba ngồi xuống đi-văng – Con mới bị té hay sao ?
Nghe ba hỏi vậy, Tiểu Long mừng rơn. Nó đã định gật đầu đại cho xong. Nhưng rồi sợ ba hỏi tiếp té chỗ nào đưa ba xem thì chẳng biết lấy “bằng cớ” đâu để trưng ra, nó đành bấm bụng đáp :
– Em Oanh té chứ không phải con !
Nghe đến nhỏ Oanh, ba đứng bật ngay dậy, vẻ lo âu :
– Oanh à ? Nó làm sao mà té ?
– Nó có làm sao đâu ! – Tiểu Long gãi đầu – Nó chỉ bị trượt chân thôi !
– Trượt chân mà con bảo là không làm sao ! – Ba có vẻ phật ý – Thế nó đang ở đâu ?
– Nó ở đằng sau vườn ! – Tiểu Long cắn môi đáp, nó hít một hơi dài để tự trấn tĩnh.
Ba đi ngay ra vườn.
Tiểu Long lẽo đẽo đi theo, chân nặng như đeo chì.
Ba bước thẳng lại chỗ nhỏ Oanh ngồi. Chưa tới nơi, ba đã lật đật hỏi :
– Con bị làm sao thế hả con ?
Nhỏ Oanh quay lại, chưa kịp đáp, ba đã kêu lên :
– Ôi, trán con làm sao thế kia ?
Ðã nín khóc, nghe ba hỏi, nhỏ Oanh bất giác rơm rớm mắt :
– Anh Long ném trúng con !
– Thằng Long ném ? – Ba sửng sốt – Nó ném bằng gì ?
Nhỏ Oanh sụt sịt :
– Ảnh ném bằng quả bóng !
Ba quay sang Tiểu Long lúc này đang đứng như trời trồng, mặt tái mét.
– Thế đấy ! – Ba hừ mũi – Vậy mà dám bảo là em té !
Tiểu Long vẫn đứng im, chỉ có những ngón chân ngọ nguậy một cách khổ sở.
– Sao con lại ném em ? – Ba lại gằn giọng.
– Con đâu cố ý ném nó ! – Tiểu Long liếm cặp môi khô rang – Con ném vào cây chuối đằng kia, thế là quả bóng văng ngược lại trúng phải nó !
Ba nhìn nhỏ Oanh :
– Anh Long nói đúng không ?
Nhỏ Oanh đưa tay quệt nước mắt :
– Dạ đúng.
Ba đã định phạt Tiểu Long, nhưng tình huống lại bất ngờ xoay ra như vậy, ba đành thở dài bảo :
– Ðưa chai dầu đây !
Biết giông bão đã trôi qua, Tiểu Long sốt sắng chìa chai dầu trong tay ra.
Một chân quỳ một chân ngồi, ba thấm dầu vào những đầu ngón tay và se sẽ thoa lên chỗ sưng trên trán nhỏ Oanh.
Nhỏ Oanh không bỏ lỡ dịp may để nhõng nhẽo. Nó cứ “ui da” luôn mồm khiến bụng Tiểu Long cứ giật thon thót.
– Không sao đâu ! – Ba nhẹ nhàng trấn an – Chỉ đau một chút xíu thôi, rồi sẽ khỏi ngay ấy mà !
Xức dầu xong, ba đứng dậy định bỏ vào nhà nhưng không hiểu sao đến phút chót, ba lại nhìn về phía những bụi chuối. Tiểu Long nhìn theo ánh mắt ba, tim thót lại.
Quả nhiên, ba hỏi, sau một thoáng trầm ngâm :
– Con làm gì với những bụi chuối thế ?
Tiểu Long chột dạ :
– Con có làm gì đâu !
– Thế những vòng tròn khắc trên thân chuối kia là những vòng gì ?
– Ờ… ờ…
Tiểu Long không biết phải giải thích như thế nào. Nó cứ “ờ, ờ” cả buổi khiến ba sốt ruột :
– Làm gì con cứ “ờ, ờ” mãi thế ? Những vòng đó là những vòng gì ?
Lần này thì nhỏ Oanh vọt miệng đáp thay :
– Cái đó là để anh Long tập ném đấy !
– Tập ném ? – Ba ngạc nhiên.
– Dạ, – Nhỏ Oanh nhanh nhẩu – Ảnh đang tập ném chim !
– Tập ném chim ? Lại trò kỳ quặc gì nữa thế này ! – Ba làu bàu, rồi quay sang Tiểu Long, ba nghiêm nghị nói – Trong ba anh em trai, con là người duy nhất còn được học hành. Do đó con phải cố gắng học thật tốt để tương lai con sau này được sáng sủa, đồng thời để làm gương cho em con. Con thích học võ thì cứ học, ba không cấm. Võ nghệ giúp cho thân thể được tráng kiện, đó là điều tốt. Nhưng ba không muốn con bày thêm ra những trò nghịch như ném chim, ném cá gì đó, v