pacman, rainbows, and roller s
Kính Vạn Hoa: Những Con Gấu Bông – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Những Con Gấu Bông – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 8.00/10/290 lượt.

ừa ảnh hưởng đến thời gian học tập vừa gây ra những chuyện không hay !

Tiểu Long cuối đầu đứng nghe, đau xót hiểu mình bị rầy oan nhưng chẳng thể biện bạch.

Nó tập ném đâu phải với mục đích ném chim hay ném cá như ba vẫn tưởng. Nó cũng chẳng phải là đứa ưa nghịch ngợm hay quấy phá. Nó chỉ có một ước mơ cháy bỏng là làm sao đem con gấu bông về cho nhỏ Oanh thôi. Nhà nó nghèo, không có tiền mua đồ chơi cho em gái nó. Do đó mà nó phải cố. Do đó mà mỗi buổi chiều nó phải ra vườn kiên trì tập ném đến rã rời cả gân cốt.

Nhưng trước khi chiến thắng trong cuộc “thách đấu” với người chủ gian hàng trò chơi kia, Tiểu Long không thể hở môi cho bất cứ ai trong nhà về dự định của mình. Nói ra khác chi là vòi vĩnh. Và chắc chắn ba mẹ nó sẽ buồn. Anh Tuấn anh Tú cũng sẽ buồn. Vì trong khi chạy ăn từng bữa mà vẫn còn thiếu trước hụt sau, mọi người đào đâu ra một khoản tiền lớn như thế để mua giấc mơ cho em gái nó !

Tiểu Long cũng không thể tiết lộ với nhỏ Oanh những toan tính của mình. Bởi tự trong thâm tâm, nó không tin chắc mình sẽ ném đổ năm chồng lon liên tiếp. Hiện nay nó đang cố hết sức để đạt đến điều đó nhưng kết quả cuối cùng sẽ như ý muốn hay không thì nó không tài nào biết chắc. Do đó, nó ngậm tăm. Nói ra bây giờ, nhỡ không thực hiện được, nhỏ Oanh sẽ càng hụt hẫng. Hoài công chờ đợi một điều gì đó để rốt cuộc nhận ra điều đó không bao giờ đến thì tội nghiệp biết bao !

Chính vì những lẽ đó mà khi bị ba nghiêm giọng rầy la, Tiểu Long vẫn không nói gì. Nó chỉ cúi gầm mặt xuống đất, môi cắn chặt và trên khóe mắt nó, những giọt lệ nóng bỏng đang nghẹn ngào, lặng lẽ ứa ra.

Sau vụ đó, Tiểu Long không luyện ném bóng ở nhà nữa. Bây giờ nó tập ném trên trường.

Khi tiếng trống ra chơi “tùng, tùng” vang lên, nó kéo áo Quý ròm. Thế là hai đứa nhét vội nhét vàng tập vở vào ngăn bàn rồi ba chân bốn cẳng chuồn ra sau hè.

Tiểu Long cố tình không rủ nhỏ Hạnh. Nhớ đến bộ mặt mếu máo của nhỏ Oanh mấy hôm trước, nó đâm chột dạ. Bọn con gái là chúa hay nhè ! Tiểu Long nghĩ bụng, mặc dù nó chưa thấy nhỏ Hạnh nhè bao giờ. Nó không rủ nhỏ Hạnh còn vì một lẽ khác. Nhỏ Hạnh mang kiếng, nhỡ chẳng may quả bóng va phải mặt nó thì đâm ra rách việc. Không khéo thì mù mắt chứ chẳng chơi !

Hôm đi chơi ở Ðầm Sen, nó chưa kịp nghĩ ra chuyện hung hiểm đó. Nhưng từ khi quả bóng “tặng” cho nhỏ Oanh một cú như trời giáng vào mặt thì Tiểu Long bắt đầu lo xa.

Ở nhà, Tiểu Long lấy mũi dao vẽ vòng tròn trên thân chuối. Còn ở trường thì nó lấy phấn vẽ vòng tròn lên bức tường phía sau.

Xong xuôi, Tiểu Long ném, còn Quý ròm đứng coi.

Tiểu Long ném một hồi thì tụi bạn đã tò mò bu lại đông nghịt.

– Thằng Tiểu Long nó làm gì thế hả ? – Một đứa hỏi trổng.

– Chắc nó tập chơi bóng rổ ! – Một đứa đáp.

– Bóng rổ đâu mà bóng rổ ! – Một giọng ra vẻ hiểu biết – Ðây là bóng ném !

Ngay lập tức một tiếng cười hô hố vang lên :

– Cái khung thành bóng ném nó nằm thấp tè ở dưới đất ! Còn ở đây là thằng Tiểu Long nó ném lên trời ! Vậy mà mày dám bảo là nó chơi bóng ném ! Khùng ơi là khùng !

Lập luận của đứa vừa rồi tỏ ra chí lý. Kẻ bị bắt bẻ thoạt đầu định làm thinh nhưng nghe đến bốn chữ cuối cùng, nó không nhịn được, liền nổi cáu vặc lại :

– Có mày khùng thì có !

– Mày khùng ! – Ðứa kia không chịu thua.

– Mày khùng !

Các vị khán giả kéo đến thoạt đầu định xem Tiểu Long làm trò gì, bây giờ chẳng ai buồn ngó ngàng đến Tiểu Long nửa con mắt. Tất cả đều háo hức chú mục đến hai kẻ đang hăm hở đấu khẩu đến sùi bọt mép kia và rõ ràng nếu cuộc chiến ngôn ngữ này mà bất phân thắng bại thì hai vị khán giả đang nhảy loi choi kia dứt khoát phải sử dụng đến chân tay để “nói chuyện” với nhau chứ chẳng sai !

Cuộc náo loạn của những tên “hu-li-gân” nội địa này khiến Tiểu Long không tài nào tập trung đầu óc được nữa. Nó ném ba phát liền, đều chệch ra khỏi vòng tròn.

Chẳng biết làm sao, Tiểu Long đành nhặt quả bóng nỉ cho vào túi rồi quay về phía hai đấu thủ đang nhảy chồm chồm kia, nói lớn :

– Thôi, đừng cãi nhau nữa ! Hai đứa mày chẳng đứa nào khùng hết ! Tụi mày chỉ có làm cho tao phát khùng lên thôi !

Nói xong, Tiểu Long kéo tay Quý ròm, hậm hực quay vào lớp.

Khi Tiểu Long bỏ đi, bầu không khí đang sôi sùng sục kia bỗng nhiên dịu hẳn. Hai đấu thủ đang say máu chuẩn bị lao vào nhau bất giác khựng lại, rồi chợt nhận ra nguyên nhân lãng xẹt của cuộc đụng độ, cả hai tẽn tò thõng tay xuống, lườm nhau một cái ra vẻ ta đây thực chẳng sợ cóc gì ai rồi cùng quay lưng, mỗi người đi một hướng.

Nhưng Tiểu Long chỉ bị quấy rầy hôm đầu tiên. Những ngày sau, khán giả thưa dần.

Ðám bạn tọc mạch mới đầu thấy lạ xúm lại xem. Nhưng rồi thấy Tiểu Long cứ lầm lì lặp đi lặp lại chỉ mỗi trò ném bóng vào tường, mặc dù chẳng hiểu nó ném như vậy để làm gì, những đứa hiếu kỳ đâm chán và dần dần lảng đi chỗ khác.

Rốt cuộc bên cạnh Tiểu Long chỉ còn mỗi Quý ròm.

Tiểu Long quệt mồ hôi trán, mỉm cười ngó bạn :

– Tụi nó chuồn hết, tao mới tập trung tinh thần được !

Quý ròm băn khoăn :

– Nhưng từ nãy đến giờ, tao thấy mày ném ra ngoài vòng phải đến b