
ố hóc búa của thầy Hiếu làm mày “hết muốn sống” phải không?
Ở lớp, Tiểu Long thuộc loại học sinh bị xếp hạng trung bình yếu. Và trong các môn, nó yếu nhất là môn Toán. Kể cũng lạ, trong khi thằng bạn chí thân của nó là Quý ròm được xưng tụng là thần đồng tóan học thì nó cứ trông thấy các con số và các hình vẽ vuông vuông tròn tròn là sợ vãi cả mật.
“Cứ thấy cuốn sách toán là tao… hết muốn sống!”, câu nói nổi tiếng này của Tiểu Long lâu lâu lại bị Quý ròm lôi ra giễu cợt và những lúc như vậy, Tiểu Long chỉ biết nhe răng cười trừ.
Nhưng hôm nay Tiểu Long không cười. Nó hờ hững nhếch mép:
– Lớp mình còn nghỉ cả tuần nữa mà sợ gì!
– Vậy thì mày buồn chuyện gì ? – Lần này thì quả tình Quý ròm không hiểu được điều gì đang xảy đến với thằng bạn của nó.
Sau một thoáng ngập ngừng, Tiểu Long tặc lưỡi:
– Tao cần tiền!
– Tiền? – Quý ròm chưng hửng, nó không hề nghĩ nỗi buồn của Tiểu Long lại liên quan đến những tờ giấy bạc – Mày cần bao nhiêu?
– Một trăm ngàn! – Tiểu Long buông thõng.
– Một trăm ngàn? – Quý ròm bất giác buột miệng lặp lại, con số quá lớn làm miệng nó há hốc.
Quý ròm sửng sốt là phải, một phần vì số tiền lớn ngoài sức tưởng tượng của nó, phần khác “nỗi buồn tiền bạc” này có vẻ gì đó lạ lẫm so với tâm tính thường ngày của thằng bạn nó.
Xưa nay Tiểu Long nổi tiếng là một đứa tiết kiệm, chi tiêu dè sẻn. Ý thức được sự khó khăn của gia đình, Tiểu Long luôn biết cách tự hài lòng với những gì mình có. Từ chuyện ăn mặc, tóc tai cho đến vui chơi, giải trí, nó không bao giờ đua đòi, bắt chước bạn bè.
Nói chung, Tiểu Long hầu như ít khi sử dụng đến tiền bạc. Chạy đủ ăn từng bữa, đối với nó đã là một chuyện nhiêu khê. Vì vậy, nó không muốn ba mẹ và các anh phải lo nghĩ thêm về những nhu cầu riêng tư của nọ.
Vậy mà bây giờ cái đứa không bao giờ đụng đến tiền bạc đó lại đâm ra thẫn thờ vì cần tới những một trăm ngàn một lúc, bảo Quý ròm không kinh ngạc sao được!
– Mày cần tiền chi vậy? – Cuối cùng không nhịn được, Quý ròm buột miệng hỏi.
Tiểu Long bùi ngùi :
– Tao thương em tao!
Câu trả lời không ăn nhập đâu vào đâu của Tiểu Long khiến Quý ròm ngơ ngác mất một lúc mới lờ mờ đoán ra:
– Bộ nhỏ Oanh không có tiền đóng học phí hả?
Tiểu Long lắc đầu:
– Học phí đóng rồi!
– Hay nó thiếu tiền mua sách vở?
Tiểu Long vẫn lắc đầu.
Quý ròm gãi đầu:
– Hay nó hết quần áo mặc?
Lần này Tiểu Long không lắc đầu nữa. Mà thở dài:
– Nó thích một con gấu bông!
– Gấu bông? – Quý ròm tròn xoe mắt.
– Ừ! – Giọng Tiểu Long buồn buồn – Nó thích con gấu bông bày trong tủ kính ở cửa hàng Sao Mai!
Quý ròm chớp mắt:
– Nhỏ Oanh bảo với mày vậy hả?
– Nó không bảo. Nhưng ngày nào tao đi học về, nó cũng lo lắng hỏi tao đã có ai mua con gấu bông đó chưa. Khi nghe tao bảo con gấu vẫn còn nằm trong tủ kính, nó mừng lắm, mặc dù nó biết chẳng bao giờ nó mua được con gấu đó!
Trong khi Quý ròm đang im lặng buồn lây nỗi buồn của bạn, giọng Tiểu Long vẫn trầm trầm:
– Tối nào cũng thấy nó ôm chiếc gối, nựng nịu “Ngủ đi, gấu bông ngoan của chị”, tao buồn không chịu được. Vì vậy tao quyết tâm kiếm tiền mua con gấu cho nó, càng sớm càng tốt. Tao sợ nhỡ một ngày nào đó, con gấu bị ai mua đi mất, lúc đó…
Tiểu Long bỏ lửng câu nói, thay vào đó là những tiếng tặc lưỡi đượm vẻ bồn chồn.
Quý ròm ngồi ngây người bên cạnh. Nó chẳng biết phải an ủi bạn bằng cách nào. Nó cũng chẳng nghĩ ra cách gì giúp bạn. Một trăm ngàn là số tiền quá khủng khiếp so với bọn học trò như nó và Tiểu Long. Khổ nỗi, những chuyện gay cấn như vậy Tiểu Long lại không thể thổ lộ với ba mẹ và cách anh được. Mặc dù nhỏ Oanh là con gái út, được cưng nhất trong nhà, nhưng bỏ một khoản tiền lớn ra mua một món đồ chơi xa xỉ như gấu bông kia thì quả là một ý tưởng điên rồ đối với những người quen sống chắt bóp, tằn tiện lâu nay!
Nhưng với Quý ròm thì mơ ước của Tiểu Long chẳng có một chút xíu gì gọi là điên rồ. Nó có một đứa em gái, vì vậy nó biết lòng thương em là thế nào. Nhỏ Diệp em nó có cuộc sống tương đối đầy đủ, vậy mà nó còn thương. Huống hồ gì Tiểu Long. Em nó lúc nào cũng thiếu thốn. Nhỏ Oanh lại là một đứa em ngoan. Cũng như Tiểu Long, chẳng bao giờ nó vòi vĩnh ba mẹ một điều gì. Chỉ khi nào thèm khát quá mức một cái gì đó, nó mới rụt rè tâm sự với Tiểu Long. Như chuyện con gấu bông này chẳng hạn. Tội nghiệp nó ghê!
Quý ròm ngồi rầu rầu. Tiểu Long ngồi rầu rầu. Hai đứa như hai pho tượng, thẫn thờ theo đuổi những ý nghĩ lãng đãng trong đầu.
Chợt Quý ròm vỗ đùi đánh đét:
– Chậc, tao nghĩ ra cách rồi!
Tiểu Long giật mình ngước lên, giọng mừng rỡ xen lẫn ngờ vực:
– Cách kiếm tiền hả?
Quý ròm mạnh bạo:
– Ừ! Cách này chắc ăn như bắp!
Rồi không đợi Tiểu Long kịp phản ứng, nó đứng bật dậy nắm tay bạn kéo đi:
– Ði! Ði theo tao!
Tiểu Long nhăn nhó:
– Nhưng mà đi đâu?
– Tới nhà tao! – Quý ròm hăm hở – Tới đó mày sẽ biết!
Rồi bất chấp cái chân đau, nó cầm tay Tiểu Long lôi một mạch khiến thằng này không có cách nào khác là co giò lính quýnh chạy theo.
Thấy Quý ròm xồng xộc bước vào, bà kêu:
– Sao về