
đang ốm…
Tần ra vẻ ta đây kinh nghiệm đầy mình. Nhưng nó không có dịp chứng tỏ hết sự trải đời. Một hồi chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang câu nói của Tần.
Quý ròm liếc về chỗ đặt máy:
– Mẹ Hiền Hòa lại gọi đấy! Hạnh nghe đi!
Không đợi Quý ròm giục, nhỏ Hạnh đã vọt lại chỗ chiếc máy. Nó hấp tấp đến nỗi đánh rơi chiếc ống nghe xuống nền nhà làm phát ra những tiếng lộc cộc inh tai.
Trong khi Quý ròm nhăn mặt, Tiểu Long, Tần, Dưỡng bụm miệng cười thì nhỏ Hạnh mặt mày tái mét. Nó quýnh quíu nhắc chiếc ống nghe lên, hồi hộp áp vào tai:
– A lô! A lô!
May làm sao các mối dây chưa bị sút ra.
– A lô! – Giọng một người đàn ông vang lên trong ống nói – Xin lỗi, ai đang nói chuyện đấy ?
– Dạ, cháu là Hạnh, bạn học của Hiền Hòa! – Nhỏ Hạnh liếm môi.
Gặp người quen, người đàn ông làm một tràng:
– À, Hạnh đấy hả cháu! Bác là ba của Hiền Hòa đây. Cháu gọi Hiền Hòa cho bác nói chuyện một chút!
Suýt chút nữa nhỏ Hạnh đã đánh rơi chiếc ống nghe lần thứ hai. Giọng người đàng ông đúng là giọng của ba Hiền Hòa rồi. Và nếu là ba Hiền Hòa, giờ này ông phải đang ở trong bệnh viện và đã gặp Hiền Hòa rồi mới phải chứ ? Hay là vừa rồi ông định dặn Hiền Hòa điềi gì nhưng khi nó ra về rồi, ông mới nhớ ?
Ý nghĩ sau cùng giúp nhỏ Hạnh bình tĩnh trở lại. Nó nói:
– Thưa bác, Hiền Hòa chưa về tới nhà ạ.
– Ủa, cháu có biết Hiền Hòa đi đâu không ? Lẽ ra giờ này nó phải ở nhà ăn cơm chứ ?
Lần này thì nhỏ Hạnh có cảm giác lưng mình đang nổi đầy gai ốc. Cả đám bạn nó đang đứng bu kín chung quanh cũng vậy, đứa nào đứa nấy cảm thấy như có một làn gió lạnh thổi qua người.
– Thưa bác, nhỏ Hạnh thốt lên sửng sốt – Chứ không phải bạn Hiền Hòa vừa vào bệnh viện thăm bác sao ?
– Bệnh viện nào ? – Ba Hiền Hòa ngớ ra – Không, không có! Chắc là Hiền Hòa đi thăm ai đó! Chết rồi, hay là mẹ nó ốm ?
Câu cuối cùng, giọng của ba Hiền Hòa trở nên hốt hoảng. Và cũng như mẹ Hiền Hòa khi nãy, ông lật đật cúp máy. Ông còn vội vã hơn, quýnh quíu đến mức quên cả nói lời cảm ơn.
Nhỏ Hạnh buông ống nghe, ôm đầu rên rỉ:
– Thật không thể hiểu nổi!
Tiểu Long khụt khịt mũi:
– Ừ, lạ thật đấy!
Tần đấm hai tay vào nhau:
– Không phải mẹ nó cũng không phải ba nó, rốt cuộc chả có ai nằm trong bệnh viện cả. Thế thì con nhỏ này nó đem cơm đi đâu hở trời ?
– Thế là rõ! – Quý ròm nhún vai, kết luận – Cả ba Hiền Hòa lẫn mẹ Hiền Hòa đều bỏ nhà ra đi!
– Vô lý! – Dưỡng cãi – Chả bậc làm cha làm mẹ nào cùng lúc ra đi để mặc con cái ở nhà một mình cả!
Quý ròm triết lý:
– Cuộc đời không phải lúc nào cũng có lý. Gì chứ chuyện vô lý tao chứng kiến hàng khối!
Dưỡng không chịu thua. Nhưng đúng vào lúc nó định ngoác mồm cãi tiếp thì Hiền Hòa về tới.
Nghe tiếng chuông reo, nhỏ Hạnh nhanh nhẹn chạy ra mở cổng cho bạn.
Hiền Hòa bình thản dắt xe vào, không hay biết trong lúc mình vắng mặt đã có bao nhiêu chuyện xảy ra.
– Mẹ bạn hôm nay khỏe không vậy ? – Nhỏ Hạnh hỏi.
– Khỏe.
– Thế các bác sĩ đã tìm ra bệnh chưa ?
– Rồi! – Hiền Hòa gật đầu – Ðó là bện sốt thương hàn.
– Sốt thương hàn cơ à ? – Nhỏ Hạnh kêu lên.
Hiền Hòa vẫn bình tĩnh:
– Các bác sĩ bảo bệnh này hiện nay không còn là bệnh nan y. Chỉ điều trị khoảng một tuần là khỏi.
Nhỏ Hạnh vừa trò chuyện vừa kín đáo quan sát, thấy Hiền Hòa không có vẻ gì là phịa chuyện. Ðiều đó khiến nhỏ Hạnh muốn điên đầu. Siêu thông minh như nó cũng chẳng đóan được điều gì đang ẩn náu đằng sau hanh động bí ẩn của bạn.
Bọn Quý ròm nhìn Hiền Hòa bằng ánh mắt là lạ nhưng Hiền Hòa vẫn vô tình không để ý.
Nó đảo mắt nhìn quanh nhà, vui vẻ nói:
– Cảm ơn các bạn nhé! Các bạn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ghê!
Nhỏ Hạnh chợt kêu lên:
– Chết rồi, nãy giờ mải chơi quên dọn cơm. Nào, tất cả chúng ta cùng xuống bếp đi!
Nhỏ Hạnh vừa dứt câu, Tiểu Long, Quý ròm, Tần, Dưỡng lập tức ùn ùn kéo đi.
Thấy nhỏ Hạnh lẽo đẽo đằng sau, Quý ròm xua tay:
– Hạnh lên nhà trên đi! Bộ tính đập vỡ thêm vài cái đĩa nữa hay sao mà đi theo bọn này!
– Quý yên tâm! – Nhỏ Hạnh mỉm cười – Hạnh chỉ đứng chỉ huy và phụ các bạn bưng đồ ăn thôi, còn các bạn phải tự soạn chén bát lấy!
– Ủa, Hiền Hòa đâu rồi ? – Tần nhìn dáo dác, buột miệng hỏi.
– Hạnh phân công Hiền Hòa ở nhà trên dọn bàn, sắp ghế! Nhà bếp chật chội, xuống làm gì cho đông!
Lát sau, trong khi bọn Quý ròm loay hoay bắc nồi cơm xuống và xới ra chén, nhỏ Hạnh khệ nệ bưng mâm thức ăn lên nhà trên.
Nhưng vừa tới ngách cửa thông phòng ăn với nhà bếp, nó chợt dừng lại.
Ba Hiền Hòa không biết vào nhà tự bao giờ, đang đi tới đi lui trong phòng. Ở một góc, Hiền Hòa ngồi thu mình trên ghế, đưa đôi mắt ầng ậng nước nhìn theo ba nó.
Chắc khi nãy mình bận rộn dưới bếp nên không nghe tiếng chuông gọi cổng! Nhỏ Hạnh nghĩ bụng và ngần ngại không dám bước ra, đành đặt mâm thức ăn xuống chiếc ghế thấp kế bức vách.
– Thế ngay sau lúc ba đi, mẹ con cũng bỏ đi thật à ? – Ba Hiền Hòa dừng lại, đưa mắt nhìn con gái.
– Vâng ạ! – Hiền Hòa sụt sịt – Mẹ bảo nếu ba đi mẹ cũng sẽ đi, xem ai quay về trước cho biết kia mà! Ba cũng nghe thấy chứ đâu phải khôn