
!
Hiền Hòa định chạy ra giành lấy cây chổi nhưng chợt nghe cay cay nơi mắt, nó bèn đứng im.
Tiểu Long vờ như không biết Hiền Hòa vẫn còn đứng đó, cứ thản nhiên đưa từng nhát chổi, miệng không ngừng ông ổng “Tình bằng có cái trống cơm. Khen ai khéo vỗ ố mấy bông mà nên bông… ố mấy bông mà nên bông…”.
Bài hát của Tiểu Long làm Hiền Hòa nhớ tới Dưỡng, bất giác nó nhoẻn miệng cười và nhẹ bước quay vào.
Nó ngồi vào bàn, vừa lật tập ra, Quý ròm đã mon men lại gần, sốt sắng:
– Chỗ nào Hiền Hòa chưa hiểu, cứ nói với tôi, tôi chỉ cho!
Ðược “thần đồng toán” Quý ròm “phụ đạo” là mơ ước của bất cứ học sinh nào, tất nhiên trừ Tiểu Long. Tiểu Long từng thọ giáo sư phụ Quý ròm, từng bị sư phụ quát cho xanh mặt đến bây giờ nhớ lại vẫn còn hãi.
Nhưng nhỏ Hiền Hòa không phải là Tiểu Long, sư phụ Quý ròm đâu nỡ áp dụng “bạo lực” trong khi giảng dạy.
Hiền Hòa thấy Quý ròm tự nguyện kèm cặp cho mình thì cảm động lắm. Gần hai tuần nay, thời giờ không có, bụng dạ lại rối bời, nó không màng rớ tới tập vở.
Hôm nay nếu bọn nhỏ Hạnh không bất ngờ xuất hiện và gánh vác giùm việc nhà cho nó, chắc Hiền Hòa cũng chẳng buồn liếc mắt vô tập.
Hiền Hòa lật cuốn tập vật lý, ngay bài “Ðinh luật Ôm”, ngước nhìn Quý ròm:
– Quý giảng lại bài này cho Hiền Hòa đi!
Quý ròm là chúa nghịch, thấy bài “Ðịnh luật Ôm” thì ngứa miệng lắm. Gặp lúc khác, chắc nó không bỏ lỡ cơ hội tán hươu tán vượn linh tinh.
Nhưng đang trong hoàn cảnh đặc biệt này, Quý ròm chẳng có chút hứng thú nào để trêu chọc.
Suốt cả tiếng đồng hồ liền, nó ngồi nghiêm túc giảng đến khô cả cổ hết hiệu thế U đến cường độ I, hết thí nghiệm này đến công thức khác.
Hiền Hòa ngồi chăm chú nghe, đầu gật gù, chốc chốc lại ngước lên trả lời những câu hỏi của nhỏ Hạnh.
– Cơm chín rồi, giờ hâm thức ăn phải không Hiền Hòa ?
– Hiền Hoà ơi, nước mắm để ở đâu ?
– Hiền Hòa ơi, có nấu canh không ?
Nhỏ Hạnh chạy lên chạy xuống chừng mười lần thì cơm nước đã đâu vào đó.
Lần thứ mười một, nhỏ Hạnh chạy lên nói:
– Hiền Hòa tiếp tục học bài đi, để Hạnh mang cơm vào bệnh viện cho!
– Không được đâu! – Hiền Hòa giật thót.
– Sao không được ?
– Hạnh có biết mẹ mình nằm ở bệnh viện nào, lầu mấy, phòng số mấy đâu!
Nhỏ Hạnh cười:
– Thì Hiền Hòa chỉ cho Hạnh. Có khó gì đâu!
Hiền Hòa lắc đầu. Nó xếp tập, đứng lên:
– Thôi, Hạnh và các bạn ở nhà đi! Ðể Hiền Hòa mang cơm vào bệnh viện cho!
Nói xong, không để nhỏ Hạnh nài nỉ thêm, Hiền Hòa vội vã đi xuống bếp, cho mọi thứ vào gà mên rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà:
– Các bạn ở nhà chơi, chờ Hiền Hòa về ăn cơm chung nhé!
Ðợi Hiền Hòa đi khuất, nhỏ Hạnh quay sang Quý ròm:
– Lạ thật đấy!
Quý ròm nheo mắt:
– Chuyện Hiền Hòa giành mang cơm ấy hở ?
– Ừ.
– Có gì lạ đâu! Hiền Hòa muốn tự mình chăm sóc mẹ thôi!
Tiểu Long phụ họa:
– Ừ, gặp tôi, tôi cũng giành mang cơm cho mẹ!
Nhỏ Hạnh không nói gì. Nó biết là Quý ròm và Tiểu Long nói đúng. Nếu là nó, nó cũng làm như vậy thôi. Nhưng nét mặt của Hiền Hòa lúc nhỏ Hạnh đề nghị để mình mang cơm vô bệnh viện khiến nó nghi hoặc. Nhỏ Hạnh nhớ khi nghe nó nói như vậy, Hiền Hòa thoáng lộ vẻ lo lắng. Ðiều đó làm nhỏ hạnh thắc mắc quá.
– Nhưng Hạnh nhận thấy thái độ của Hiền hòa có cái gì đó bất thường! – Nhỏ Hạny bày tỏ sự băn khoăn.
– Là sao ? – Quý ròm tròn mắt.
Nhỏ Hạnh chép miệng và đưa tay đẩy gọng kính trên sóng mũi:
– Hạnh không biết chắc. Nhưng dường như Hiền Hòa hơi hốt hoảng khi nghe Hạnh đòi mang cơm.
Quý ròm nhíu mày:
– Chắc là Hạnh trông gà hóa cuốc đó thôi. Tôi thấy chẳng có lý do gì khiến Hiền Hòa phải hốt hoảng cả.
Một lần nữa, nhỏ Hạnh lại làm thinh trước sự phản bác của bạn. Bởi vì một lần nữa nó thừa nhận Quý ròm nói đúng. Ừ, có thể Hiền Hòa không muốn nhỏ Hạnh làm thay nó cái công việc đó. Hiền Hòa muốn tự mình vào bệnh viện. Và như vậy chẳng có gì để Hiền Hòa phải hốt hoảng. Nhưng không hiểu sao nhỏ Hạnh vẫn có cám giác là lạ. Cái cảm giác đó rất đỗi mơ hồ, vì vậy khi Quý ròm và Tiểu Long hỏi vặn, nó không thể cắt nghĩa cho rành mạch được.
Một lát, Hiền Hòa về.
Bước vô nhà thấy cơm nước đã dọn sẵn, nó nhìn nhỏ Hạnh, mắt long lanh:
– Cảm ơn Hạnh nhé.
Quý ròm đập tay lên ngực:
– Sao bạn chỉ cảm ơn một mình Hạnh ? Tôi cũng có công trong chuyện này đấy.
Tiểu Long khụt khịt mũi:
– Tôi nữa chi.
Hiền Hòa cười:
– Ừ, thì cảm ơn cả ba bạn.
Ðợi Hiền Hòa ngồi vào bàn, nhỏ Hạnh hắng giọng hỏi:
– Mẹ bạn bị bệnh gì thế ?
– Mẹ mình bị sốt cao, chưa rõ bệnh gì. Hiện nay các bác sĩ đang xét nghiệm.
Hiền Hòa trả lời tự nhiên đến mức nhỏ Hạnh không có cớ gì để vặn vẹo. Nó làm thinh liếc sang bên cạnh, thấy Quý ròm đang nhìn nó tủm tỉm cười. Nụ cười mím chi của thằng ròm rõ là có ý chọc quê.
Nhỏ Hạnh chẳng để tâm đến sự trêu ghẹo của bạn. Nhưng nó hoang mang ghê lắm. Thậm chí trong một thoáng nó đâm ra nghi ngờ chính sự nghi ngờ của mình. Ừ nhỉ, có thể mẹ Hiền Hòa đang nằm viện thật. Hiền Hòa không thể đối đáp trôi chảy như thế nếu đó là chuyện bịa. Nhưng tại sao nó lại giật mình khi mình đề nghị đem cơm vào bệnh viện thay cho nó