Teya Salat
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 10.00/10/518 lượt.

hổ của cô, gằn từng tiếng ở bên tai cô: “Nhớ kỹ! Bất luận cái gì thuộc về tôi đều không thể phản bội.”

Chương 8: Vĩnh viễn không phản bội!

Ban đêm, trong phòng ngủ đã tắt đèn, Tô Di nằm ngơ ngác trên giường, ánh trăng xa xôi xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng tĩnh mịch, khiến tâm tình cô thêm hoảng loạn.

Có đôi khi cô thấy mình đau khổ hơn trong tưởng tượng, có lúc lại cảm thấy đau khổ muốn chết. Cô đau khổ không chỉ vì mất đi trinh tiết.

Cô nghĩ đêm nay sẽ không ngủ được. Bởi vì chỉ cần vừa nhắm mắt cô lại nhìn thấy những mảnh thiên thạch thi nhau xuất hiện giữa tầng không, chúng chỉ muốn lao vào cô, đáng sợ nữa là cô còn thấy khuôn mặt lạnh như băng nghìn năm của Thương Chủy.

Cô không biết rằng chỉ sau vài giây thất thần cô đã thiếp đi, hơn nữa ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.

Sau một giấc ngủ dài, khi mở mắt ra cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Cô nghĩ hóa ra mình không còn gì để mất nữa.

Cô cho rằng Thương Chủy sẽ tiếp tục muốn giày vò thân thể cô, nhưng mấy ngày tiếp theo Thương Chủy biến đâu mất, không hề bước vào cửa phòng cô. Cô giam mình trong phòng suốt hai ngày mới lần ra cửa. Đám người giúp việc trong nhà vẫn giữ thái độ như bình thường, Trợ lý Mộ đối với cô cũng vẫn không có gì thay đổi, luôn mỉm cười với cô.

Còn Thương Chủy — cho dù gặp ở phòng ăn, trên đường đi, trong vườn hoa…cũng không thèm liếc cô một cái, coi như cô không hề tồn tại.

Anh như thế lại khiến cô nhớ tới ngày hôm đó, bị anh cưỡng đoạt. Cho dù anh không nói năng gì, cô vẫn có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng anh khi đó, nhưng khi cửa máy bay mở ra anh lại cởi áo sơ mi của mình bao bọc lấy người cô, bế cô lên, không cho bất kì ánh mắt nào khác được phép nhìn.

Anh ta tiếp tục ngược đãi cô, ôm cô trở về phòng ngủ trong khi dục vọng của anh vẫn vùi trong cơ thể cô, theo bước chân mạnh mẽ của anh mà chà sát nơi mềm mại, ẩm ướt của cô.

Anh bỏ cô lại trên giường, sau đó lập tức rời đi. Dường như đây chính là kết cục của cô.

Rốt cục đến một ngày, cô không nhịn được, nhân lúc trợ lý Mộ một mình vào thư phòng chuẩn bị văn kiện, đang định đóng cửa phòng thì Tô Di bước tới lên tiếng hỏi.

“Mộ tiên sinh” , giọng nói của cô nhỏ như tiếng muội kêu, “Lúc nào thì …… tôi sẽ bị đưa cho Chu thiếu gia?”

Trợ lý Mộ hơi kinh ngạc nhưng liền lắc đầu : “ Trước kia không có ý định đó. Hiện tại…….. Người phụ nữ nào ngài Thương đã từng chạm qua càng không thể đưa cho bất kỳ ai.”

“Vậy tôi…..”

Trợ lý Mộ ngồi xuống ghế sofa thở dài :“Tô tiểu thư, thật ra tôi rất phục cô, cô thiếu chút nữa đã chạy thoát, chẳng qua là cô không cần thiết phải làm vậy.”

“Tại sao……..” Tô Di cảm thấy trong nháy mắt tim cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực : “Tại sao không cần thiết?”

Anh ta nhìn cô cười : “Bởi vì ngài Thương định thu nhận cô làm việc dưới trướng của ngài ấy. Không phải làm người phụ nữ của ngài ấy mà là làm cấp dưới.”

Từ thư phòng đi ra, Tô Di cảm giác toàn thân tê cứng. Lời nói của Mộ Tây Đình khiến cô không khỏi kinh ngạc. Cô không biết Thương Chủy coi trọng cô ở điểm nào. Hơn nữa anh thực sự tặng chiếc máy bay đó cho cô.

Nếu như cô thực sự có thể điều khiển được máy bay chiến đấu, hoặc có thể giúp anh tranh giành quyền kiểm soát không quân. Quan trọng hơn là một ngày nào đó cô có thể thực hiện giấc mơ của mình — đi tìm Trái Đất.

Nhưng cô lại lái máy bay bỏ trốn, chọc giận anh ta……

Cô đi dọc theo bãi cỏ, từng bước từng bước đi tới khu nhà màu trắng — Thương Chủy đang ở trong “xưởng gia hình thể xác” trong lời đồn kia.

Lời nói của trợ lý Mộ còn văng vẳng bên tai cô :“Tô tiểu thư, đi gặp ngài Thương nói lời xin lỗi đi. Mặc dù ngài ấy muốn đào tạo cô là vì lợi ích của mình nhưng cô cũng có thể từ đó mà đi vào con đường tốt hơn. Hãy nhanh chóng đi tìm ngài ấy, nếu như ngài ấy vẫn chưa thay đổi ý định.”

Tâm tình cô hết sức phức tạp. Cứu cô cũng là anh ta, mà đem cô biến thành hàng hóa rẻ mạt cũng là anh, tặng máy bay cho cô là anh, cưỡng đoạt thân thể cô cũng là anh.

Phương thức “trừng phạt” của anh khiến cô sau khi trở về đến nay, hai chân vẫn còn tê dại, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô hiểu ra một điều, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước anh.

Quân cảnh gác cửa nhìn thấy cô định ngăn lại nhưng một quân cảnh khác lại khoát tay, thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngài Thương đang ở lầu ba, nhưng cô nhất định muốn vào sao?”

Chuyện xảy ra trên máy bay hôm đó có lẽ đã truyền khắp phủ. Tô Di có chút khó chịu liền vội vã đi vào trong.

Nửa tiếng sau, toàn thân Tô Di toát mồ hôi lạnh, đứng không vững phải dựa vào vách tường, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt. Những thứ máy móc công cụ kì quái dùng để tra tấn con người, những tiếng kêu thảm thiết của những phạm nhâm đang bị dùng hình tra khảo khiến Tô Di có cảm giác như mình đang ở trong địa ngục.

Tuy vậy anh vẫn có thể ngồi bình thản theo dõi một màn kia, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức trà nóng, dường như trước mặt anh không phải là cảnh tra tấn tàn khốc mà là một bộ phim lãng mạn.

Đây là lần đầu tiên Tô Di chứng kiến một Thương Chủy như thế. Quá kinh khủng